Bất Tiếu Phù Đồ

Chương 261 : Hội hợp

Ngày đăng: 12:31 19/04/20


“Ngư gia gặp phải phiền toái.” Chạng vạng ngày thứ hai sau khi Ngư gia xuất phát, Minh Hàn đột nhiên nói như thế.



Mặc Phi đang xử lý văn kiện ngẩng đầu nhìn hắn, kỳ quái hỏi: “Sao lại nói như vậy?”



“Tại thời điểm Ngư gia tướng quân xuất phát, ta đã phái vài thám mã* lặng lẽ theo đuôi nhằm phòng ngừa quân viện trợ gặp phải biến cố trên đường, Ngư gia không thể lập tức báo cho chúng ta biết mọi việc có thuận lợi hay không được, đáng lẽ thám mã của ta đã phải trở lại báo tin vào sáng nay rồi, thế mà đến bây giờ vẫn không thấy bóng dáng. Phù Đồ cảm thấy điều này đại biểu cho cái gì?” Sắc mặt Minh Hàn lạnh nhạt, ánh mắt lại lóe lên tia sáng.



* Thám mã: trinh sát kị binh.



Mặc Phi biến sắc, buông đồ vật trong tay, ngồi xuống bên người Minh Hàn, hỏi: “Chúng ta nên ứng phó như thế nào đây?”



Minh Hàn nói: “Việc này tám phần đã xảy ra bất trắc rồi, vốn dĩ lấy năng lực của Ngư gia, ta cũng không lo lắng hắn không thể ứng phó, nhưng mà Chủ công ở nơi đó lại không thể chậm trễ được.”



Mặc Phi lẳng lặng nghe, cũng không xen vào.



“Việc cấp bách, thứ nhất là phải nhanh chóng tiếp tế cho Chủ công, thứ hai là phải điều tra rõ ràng tình huống của Ngư gia bên kia. Trước mắt chỉ có thể điều động bốn vạn binh lực ở Trung Đô, dốc toàn bộ lực lượng sẽ khiến cho binh lực trong thành bị trống rỗng, đến lúc đó rất có khả năng sẽ tạo cơ hội cho địch nhân thừa dịp. Cho nên không thể xuất binh nhiều, cũng không thể để tiết lộ tin tức được.”



Mặc Phi mở bản đồ, để đến được chỗ Vu Việt có ba con đường, một cái là con đường Ngư gia đã đi, một cái vòng đi qua vùng núi Tây Nam, hao phí nhiều ngày, mà con đường thứ ba…



Minh Hàn nói: “Đúng như ngươi đã thấy, đường quan đạo* và đường xa đều không thể đi được, mà con đường cuối cùng là ngồi thuyền, theo đường thủy mà tới phía tây, chỉ một ngày đã có thể đến bình nguyên Lạc Dực, từ chỗ này lên bờ đi thêm hơn mười dặm là có thể gặp được Chủ công. Nhưng mà đường này hung hiểm, nếu như trúng phải mai phục, nhiều khả năng toàn quân sẽ bị diệt.”



* Quan đạo: đường chính, dễ đi.



Mặc Phi suy nghĩ nói: “Nếu như quân địch đã mai phục tại quan đạo, như vậy hẳn sẽ không còn dư bao nhiêu binh lực để bố trí mai phục ở chỗ này.”



Minh Hàn gật đầu nói: “Đúng vậy, nhưng cũng không phải hoàn toàn không có khả năng. Đáng tiếc là chúng ta không có thời gian đi thu thập tình báo, chỉ có thể ngăn cản từng cái một.”



Mặc Phi trầm mặc một hồi, nói: “Vậy thì, hãy để cho Phù Đồ tham dự hành động lần này đi.” Nàng có thể biết trước được nguy hiểm, khi cần thiết hẳn là sẽ được việc, huống hồ quả thật nàng cũng rất lo lắng cho Vu Việt, không tận mắt thấy hắn bình yên vô sự thì không an tâm được.




Mặc Phi thấy thế, đang muốn đứng dậy đi ra ngoài, không ngờ tay áo bị Vu Việt bắt lấy, chỉ nghe hắn nói: “Ở lại bồi bổn vương một lát.”



Hơi thở trên người Phù Đồ có thể khiến cho hắn an tâm lại, có “Hắn” ở bên người, Vu Việt cảm thấy mệt mỏi nhiều ngày đều tan biến đi hết.



Mặc Phi lại ngồi xuống lần nữa, thấy Vu Việt lộ ra vẻ tiều tụy, nàng thật sự không đành lòng từ chối hắn.



Không bao lâu, tiếng ngáy của Vu Việt vang lên, lúc này Mặc Phi mới nhẹ nhàng nắm lấy tay của hắn, khi chạm vào cánh tay hắn, đột nhiên cảm thấy độ ấm của làn da không bình thường.



Trong lòng nàng cả kinh, đưa tay sờ cái trán của Vu Việt, quả nhiên bị sốt rồi.



Chỉ mong vẫn chưa nghiêm trọng, nhưng mà hắn như vậy thì làm sao đi đánh giặc được đây? Hai ngày, hai ngày có thể khôi phục như thường sao?



Mặc Phi nhíu mày, đứng dậy đi ra khỏi lều trại, dặn dò binh lính mang tới một chậu nước trong, lần này bọn họ mang đến cũng không nhiều nước trong, phải tận lực dùng tiết kiệm, có điều Vu Việt là chủ soái, lúc này quyết không thể làm ra sai lầm gì được.



Mặc Phi lấy khăn mặt từ trong hành lý của nàng ra, thấm nước trong chà lau thân thể cho Vu Việt, tuy rằng hắn có thay đổi y phục, nhưng bụi bẩn trên người lại không có bao nhiêu nước sạch để mà vệ sinh, nhìn không bẩn nhưng thật ra lại có rất nhiều vi khuẩn.



Lúc này, dường như Vu Việt phát hiện ra cái gì, mở nửa mắt ra, nhìn thấy Mặc Phi thì chỉ thản nhiên hỏi câu: “Đang làm cái gì vậy?”



Mặc Phi trả lời: “Chủ công, ngài nhiễm phong hàn, cần phải nghỉ ngơi cho tốt, tiếp tục ngủ đi, uống xong canh gừng hẳn là sẽ không còn đáng ngại nữa.”



“Ừm.” Vu Việt lại mơ mơ màng màng ngủ, trong lúc mông lung cảm thấy một đôi tay mềm nhẹ chà lau hai má, cổ, trong ngực cho hắn… Cái cảm giác kia làm cho hắn nhớ tới mẫu thân của mình, ôn nhu mà khiến cho người ta an tâm…



Mặc Phi cũng không nghĩ đến điều gì khác, hiện tại, người nam nhân ở trước mắt nàng này cũng chỉ là một bệnh nhân bị suy yếu mà thôi, với lại, đại khái ở bên trong doanh địa này cũng chỉ có nàng hiểu được làm sao để chăm sóc hắn bị sốt, nhưng mà điều kiện trước mắt đơn sơ, Mặc Phi không biết khi nào thì Vu Việt có thể khôi phục lại, cái này còn phải xem tố chất thân thể của hắn, nếu không thể khôi phục, nàng nhất định phải nghĩ biện pháp ngăn cản hắn đi đánh lén quân địch.



Chỉ có điều, lấy tính tình của Vu Việt, có thể chịu được lúc nhất thời này sao?