Bất Tiếu Phù Đồ

Chương 263 : Biện pháp

Ngày đăng: 12:31 19/04/20


Lúc đám người Vu Việt mang theo mấy ngàn tù binh trở lại Trung Đô thì bầu trời lại bắt đầu mưa nhỏ, vẻ âm u của thời tiết cũng giống như tâm tình của mọi người, u ám mà bức bối.



Lần chinh phạt này liên tiếp gặp cản trở, cho dù chưa tổn thương tới nguyên khí, nhưng cũng đã tăng thêm rất nhiều hy sinh vô ích, cho nên mọi người cũng không có tâm trạng vui sướng vì đánh thắng trận, sau khi trở về lập tức tiến vào trạng thái tĩnh dưỡng.



Nhưng mà binh lính còn có thể nghỉ ngơi, các tướng lĩnh lại còn không ít việc cần phải hoàn thành, công tác thống kê thương vong, tổn hao, trị liệu thương tích, sắp xếp tù binh, v.v…



Vì thế, ngày hôm sau Vu Việt đã bắt đầu triệu tập mọi người nghị sự, chú trọng vào thảo luận tình huống trước mắt và hành động sau này.



Sau khi hội nghị kết thúc, Vu Việt đặc biệt giữ đám người Minh Hàn ở lại, nói tới cái kẻ luôn muốn tính kế bọn họ kia.



Minh Hàn nói: “Không biết Tê Túc có thân phận gì ở Khánh Quốc đây? Quỷ kế đa đoan, tâm ngoan thủ lạt như thế, theo lý mà nói, người như vậy đã sớm phải vang danh bên ngoài rồi mới phải.”



Mặc Phi nói: “Ta chỉ biết hắn là người Khánh Quốc, nhưng lại không biết thân phận cụ thể của hắn.”



“Nam nhân kia hẳn phải là quý tộc của Khánh Quốc.” Vu Việt nằm nghiêng ở trên tháp, lạnh lùng nói, “Chỉ có quý tộc Khánh Quốc mới có tư cách có được khóa hồn khấu.”



Mặc Phi sửng sốt, lúc này mới nhớ tới đồ vật trên tai nàng, nàng đưa tay sờ sờ.



“Ừm…Mục đích của hắn đã rõ ràng, mượn tay U Quốc làm suy yếu lực lượng quân ta, đồng thời cũng tranh thủ thời gian cho Khánh Quốc.” Minh Hàn gõ bàn một cái, nói.



“Giở thì hắn đã đạt được ý nguyện rồi, một trận hồng thủy đã khiến cho bổn vương tổn thất mấy vạn nhân mã.” Ánh mắt Vu Việt như mũi băng nhọn, lạnh giọng nói: “Sớm muộn sẽ có một ngày bổn vương phải bắt được hắn, thiên đao vạn quả cũng vẫn chưa hả giận!”



“Ha ha, tạm thời không đề cập tới việc này.” Minh Hàn cười nói, “Chủ công, bước tiếp theo tính như thế nào?”



“Minh Hàn có gì đề nghị gì?”



Minh Hàn đáp: “Trong khoảng thời gian phía trước của năm nay, sợ là quân ta không thể tiếp tục tiến quân được nữa, không bằng tạm thời hãy nghỉ ngơi lấy lại sức, rồi lại tìm thời cơ khác sau.”



“Bổn vương cũng có ý như vậy, nhân cơ hội này củng cố đại bộ phận của Trung Đô, để sau này còn thống trị.” Vu Việt gật đầu.




Chẳng những ở Trung Đô, Vu Việt còn phái người thống báo cho các thành trấn còn lại, thi hành giống như vậy.



Không lâu sau, ở phía tây Trung Đô, đại bộ phận các địa phương đều bị bệnh dịch bùng phát, người chết ngàn dặm. Họa loạn bộc phát cùng lúc, giống như ác quỷ địa ngục, mà phía đông Trung Đô thì lại ổn định bình thản, không phải sợ hãi ôn dịch, không có tử vong do loạn dân, không có người khốn đốn bị trôi giạt, không xảy ra thảm trạng đói khát, so sánh hai bên, khác biệt một trời một vực. Từ đó, Chiếu Quốc chân chính đạt được lòng quy phục của dân chúng U Quốc ở nơi bị chiếm đóng.



Vu Việt trở lại phòng của mình, tắm rửa một phen rồi chuẩn bị đi ngủ, lúc này, người hầu bưng một chậu nước ấm đi đến, quỳ nói: “Chủ nhân, xin hãy ngâm chân trước khi đi ngủ.”



“Ngâm chân?” Vu Việt sửng sốt, kỳ quái nói, “Ai đặt ra quy củ như vậy?”



Người hầu trả lời: “Là Phù Đồ đại nhân dặn dò. Công tử nói bắt đầu từ hôm nay, chủ nhân mỗi sáng phải dùng muối xúc miệng, sau khi ăn xong phải uống một chén canh gừng, mỗi đêm lại ngâm chân bằng nước ấm một lần, không được gián đoạn, cho đến lúc chủ nhân khởi hành về nước mới thôi.”



“Ồ?” Vu Việt hưng trí nhìn nhìn bồn nước ấm kia, nói, “Vậy thì, lại đây đi!”



Người hầu vừa tháo giày cho Vu Việt, vừa chần chờ nói, “Chủ nhân, Phù Đồ đại nhân còn dặn dò tiểu nô một việc nữa.”



“Việc gì?” Vu Việt ngâm hai chân vào trong nước, lập tức cảm thấy vô cùng sảng khoái, cũng có thể là bởi vì việc này do Phù Đồ dặn dò, tâm tình hắn lộ ra vẻ cực kì khoái trá.



Người hầu trả lời: “Công tử dặn tiểu nô lúc nào cũng phải lưu ý tình trạng thân thể của chủ nhân, nghe lời đại phu nói, chủ nhân bị cảm phong hàn, uống mấy bát dược là có thể phục hồi như cũ. Có điều Phù Đồ đại nhân lo lắng bệnh tình tái phát, bắt tiểu nô mỗi ngày phải để ý, không thể lơi lỏng.”



“Rốt cuộc “Hắn” dặn dò cái gì, ngươi nói từng việc một ra.”



“Dạ.” Người hầu khom người nói, “Phù Đồ đại nhân dặn dò, sáng sớm phải súc miệng bằng nước muối, một ngày ba bữa cơm phải đúng giờ, đồ ăn hàng ngày phải thanh đạm, ít uống rượu, uống nhiều canh, trước giờ hợi* thì phải đi ngủ, trước khi ngủ thì lại súc miệng nước muối, ngâm chân nước ấm, đóng kín cửa sổ…”



* Giờ hợi: 21h đến 23h.



Nghe người hầu tự thuật, vẻ mặt Vu Việt từ từ trở nên nhu hòa, trong lòng tràn đầy một loại cảm giác khó có thể hình dung được, giống như nắng ấm giữa trời đông, cả người hắn dường như đã tan ra rồi.



Phù Đồ à…