Bất Tiếu Phù Đồ
Chương 267 : Đến Bân Châu
Ngày đăng: 12:31 19/04/20
Lần thứ hai Mặc Phi tỉnh lại từ trong hôn mê, phát hiện mình đã trở về khoang thuyền ban đầu.
Nàng chậm rãi ngồi xuống, nhìn thấy Tê Túc đang dựa vào cạnh bàn cách đó không xa, trên tay cầm chuôi dao của nàng hứng thú ngắm nghía.
“Dao tốt, mũi dao sắc bén, hàn khí bức người, nhưng không phải đồng cũng chẳng phải sắt, không biết đây là chất liệu gì?” Tê Túc vuốt ve thân dao, vẻ mặt tán thưởng, “ ‘Trạm Nghệ?’ Dao này tên là ‘Trạm Nghệ’?”
Mặc Phi vẫn chưa trả lời, chỉ lẳng lặng nhìn hắn.
Tê Túc dừng một chút, cười nói: “Tại hạ quả thật coi thường Phù Đồ rồi, nhìn thì văn nhược, kì thực lại thâm tàng bất lộ, giống như chuôi dao ‘Trạm Nghệ’ này vậy, mũi nhọn ẩn dấu trong vỏ bao. Có điều tại hạ có chút không rõ, động tĩnh của Phù Đồ khi đó, vì sao lại khác biệt to lớn như vậy?”
Mặc Phi quay đầu sang chỗ khác, tiếp tục yên lặng mà chống đỡ.
“A, Phù Đồ không trả lời cũng được, tại hạ cũng không sẽ không truy tìm căn nguyên, nhưng mà tại hạ sẽ tạm thời bảo quản chuôi dao này, bằng không tại hạ thật không dám khẳng định lần sau có thể tránh thoát khỏi công kích của Phù Đồ.” Vết thương trên người Tê Túc đều là do Mặc Phi tặng cho, đao nào cũng ngay vào chỗ yếu hại, nếu mà hắn phản ứng chậm một chút, phỏng chừng bây giờ đã bị mất mạng rồi.
Mặc Phi cũng biết không có khả năng lấy lại chuôi dao, có điều nàng cũng không nóng nảy, trong đao có linh hồn của Trạm Nghệ, người bình thường chưa chắc đã dùng được nó.
“Hiện tại đến đâu rồi?” Mặc Phi mở miệng hỏi.
“Thuyền đã tiến vào phạm vi Cảnh Quốc, đi thêm hai ngày nữa sẽ tiến vào Mị Hải.”
“Mị Hải?”
“Không biết Phù Đồ đã nhìn thấy biển chưa?” Tê Túc cười nói, “Mị Hải đặc biệt hơn so với các biển bình thường khác, đến lúc đó Phù Đồ tận mắt nhìn sẽ biết thôi.”
Nói xong, Tê Túc đột nhiên vỗ tay một tiếng, lập tức có hai người hầu đi từ ngoài đi vào, trong đó, trên tay một người đang nâng một bộ xiềng xích.
Mặc Phi hơi biến sắc mặt, Tê Túc nói xin lỗi: “Thất lễ, tại hạ thật sự không dám khinh thường thân thủ của Phù Đồ, cho nên chỉ có thể tạm thời ủy khuất Phù Đồ vậy.”
“Ngươi…”
“Trong lòng tại hạ cũng áy náy, xin Phù Đồ tiên sinh thứ lỗi.” Tê Túc mang vẻ mặt bất đắc dĩ, nhưng mà bên dưới đôi mắt khôn khéo này, có chứa được bao nhiêu phần chân thật đây?
Mặc Phi nhìn thẳng vào hắn, trong lòng phẫn nộ, nhưng lại chỉ có thể để mặc cho người hầu khóa xiềng xích trên mắt cá chân của mình, đeo lên nặng trĩu, khiến cho nàng bước đi khó khăn.
Tê Túc chuẩn bị cho nàng trang phục Khánh Quốc, nền màu lam nhạt, thêu hoa màu tím, thắt lưng xanh đậm, phối hợp một cái dây buộc màu vàng nhạt, trong thanh lịch lại mang theo vài phần quý khí, so với trang phục của Chiếu Quốc thì nhiều hơn một phần trang trọng, ít hơn một phần thanh nhã, nguyên nhân đại khái là vì văn phong của Khánh Quốc nồng hậu hơn so với Chiếu Quốc.
Đáng tiếc, xích sắt trên chân trái lại sát phong cảnh, làm cho hứng thú nghiên cứu cổ phục của Mặc Phi giảm đi đáng kể.
Đeo xiềng xích nhiều ngày, mắt cá chân của nàng đã bị mài rách da, không cẩn thận còn có thể bị chà xát đến rớm máu, mơ hồ đau.
Sau khi ăn cơm xong, Mặc Phi gọi người hầu mang chút thuốc trị thương tới.
Có điều khi nhìn cái thứ bùn đen thùi lùi trong lọ, Mặc Phi lại do dự, đây thực sự là thuốc trị thương sao? Nhìn cũng rùng mình rồi.
Giữa lúc nàng đang phân vân có nên dùng hay không, Tê Túc đi đến, liếc mắt một cái đã nhìn thấy Mặc Phi lộ hai chân ra bên ngoài, nơi xích sắt khóa đã bị sưng đỏ xướt da.
Hắn đi nhanh tới vài bước, ngồi vào bên người Mặc Phi, nói: “Thật có lỗi, là tại hạ lo lắng không chu toàn.”
Mặc Phi thản nhiên nói: “Ngươi cần gì phải nói xin lỗi với tù nhân?”
“Ai, thật sự là thế nào cũng được, để tại hạ bôi thuốc cho tiên sinh trước đã!”
Mặc Phi sợ hãi nhìn hắn một cái: “Ngươi bôi thuốc cho ta?”
“Ha ha, kỳ quái lắm sao?” Tê Túc nói, “Năm đó, khi ta du lịch bên ngoài cũng thường xuyên bị thương, thị vệ người hầu thì lại không ở bên cạnh, ta đều phải tự mình xử lý vết thương.”
Điều này có thể đánh đồng sao? Có người quý tộc nào mà lại tự mình đi bôi thuốc cho kẻ có thân phận thấp hơn đâu? Đầu óc bị hỏng rồi sao? Quan hệ của bọn họ chính là đối địch mà!
Mặc Phi vội vàng cự tuyệt nói: “Không cần, ta tự làm.”
Nói xong không đợi hắn phản ứng, lập tức dùng thìa gỗ múc loại thuốc trị thương khả nghi kia ra, ôm quyết tâm lớn, đổ lên miệng viết thương, nhất thời cảm giác vết thương có một trận đau đớn, sau đó lại mang theo một luồng mát lạnh.
Mặc Phi nhíu mày, xem ra thứ này cũng có chút hữu dụng, vì thế bắt đầu an tâm vẽ loạn.
Tê Túc vẫn nhìn động tác của “Hắn”, nhìn đoạn chân nhỏ trắng noãn, chậm rãi bị quét lên một tầng đen, thật khó nói thành lời, trong lòng cũng không khỏi suy nghĩ: có nên đổi một phương pháp khác để hạn chế tự do của “Hắn” không? Xích sắt này mà mang lâu, khó mà bảo toàn cổ chân “Hắn” khỏi thương tổn…