Bất Tiếu Phù Đồ

Chương 18 : Nhập phủ

Ngày đăng: 12:30 19/04/20


Ngày hôm sau, Mặc Phi sắp xếp lại ba lô của mình, sau đó đi tới phủ Nhung Trăn vương, dưới sự hướng dẫn của người hầu, nàng đi vào một tòa tiểu viện độc lập.



Trong tưởng tượng của Mặc Phi, người có thân phận như Vu Việt hẳn là phải có không ít khách khanh và thực khách trong phủ mới đúng chứ, nhưng mà nàng chỉ thấy một mảnh vắng vẻ, trên đường đi, phủ lớn như vậy, ngoại trừ thị vệ và người hầu ra thì chẳng thấy ai là văn nhân, văn sĩ cả.



Chẳng lẽ… hay là… mình là người đầu tiên?



Kỳ thực, suy đoán này của nàng cũng có chút căn cứ, lấy hung danh “Quỷ tướng bất bại” hiển hách của Vu Việt, sẽ có bao nhiêu người có tư duy bình thường đến đầu nhập đây?



Nàng khóc thầm trong lòng, nhưng mà việc đã đến nước này, Mặc Phi cũng không có đường rút lui, ít nhất thì Vu Việt rất cường đại, đây chính là điều nàng cần.



Đi vào tòa viện tử được bố trí, nàng nhìn thấy một gia nô đang quỳ lạy, người hầu dẫn đường giới thiệu nói: “Đây là gia nô phụ trách hầu hạ công tử, nếu công tử cần gì, cứ sai bảo hắn là được.”



Mặc Phi gật đầu, người hầu dẫn đường khom người rời đi.



“Ngươi đứng lên đi.” Mặc Phi đi vào trong phòng nói.



Gia nô đang quỳ lên tiếng trả lời, sau đó đứng lên, lúc này Mặc Phi mới nhìn rõ dáng vẻ của hắn, cùng lắm là mười lăm, mười sáu tuổi, tướng mạo thanh tú, vẫn chỉ là một cậu bé mà thôi, cứ đứng lẳng lặng, cúi mặt không dám nhìn thẳng nàng.



Mặc Phi rời mắt về phía căn phòng, bên trong bài trí tương đối đơn giản, bên trái là án thư*, góc tường phía sau án thư dựng một cái lư hương; lệch về bên trái giữa phòng có một cửa sổ được mở ra, bên dưới cửa sổ bày một cái tháp** dài, trên tháp có một bàn trà nhỏ; lại hướng sang bên phải là hai bức bình phong, dùng để ngăn cách phòng. Chậm rãi đi vào, bên này bình phong là phòng ngủ, bên trong cùng có một chiếc giường gỗ điêu khắc, chăn đệm chỉnh tề; bên giường có một tủ thấp, sau đó, theo thứ tự là tủ y phục, bàn trang điểm và đồ trang trí.



* Án thư: bàn làm việc của người xưa, đựng sách vở, bút, mực…



** Tháp: giống như cái giường nhỏ, bên trên có bàn.



Trừ những thứ đó ra thì không còn đồ vật dư thừa nào khác, nhìn qua thì phòng được sửa sang cẩn thận và quét tước sạch sẽ. Đặt ba lô lên chiếc tủ thấp đầu giường, Mặc Phi phát hiện bên trái còn có một phòng nhỏ, đi tới mới thấy, bên trong có thùng gỗ và vách che, trên giá để khăn mặt và xà phòng. Góc tường còn có miệng thoát nước.



Ừm, đây là phòng tắm.



Tầm mắt tiếp tục nhìn đến phía trước, bên kia phòng tắm còn có một cánh cửa, Mặc Phi đoán là nhà xí, suy nghĩ một chút vẫn đi tới mở cửa, ngoài ý liệu của nàng, ngoài cửa là một hành lang, bên trái hành lang là một phòng nhỏ, đó mới là nhà xí, bên phải hành lang, tiến về phía trước thì nối liền với phòng bếp.




Vu Việt cũng không gây khó dễ nhiều, phái người đưa “Hắn” trở về viện tử.



Đợi cho cửa phòng khép lại, Vu Việt đột nhiên mở miệng nói: “Như thế nào?”



Tiếp theo, phía sau bình phong đi ra một vị nam tử trung niên, hắn hành lễ trước, sau đó mới trả lời: “Nói năng bất phàm, kiến giải* độc đáo.”



* Kiến giải: giải thích.



Vu Việt không nói gì, chỉ gật gật đầu. Vừa rồi, thiếu niên này có thể ở trước mặt hắn mà nói năng chậm rãi, điểm này đã đáng được khen ngợi.



Nam tử trung niên lại nói: “Có điều, Minh Hàn cảm thấy khó hiểu, lấy tướng mạo của vị công tử này, vì sao vẫn yên lặng vô danh như vậy?”



“Bổn vương từng thấy ‘Hắn’ xuất hiện ở thương đội Liên gia.”



“Ồ? Liên gia?” Ánh mắt nam tử trung niên hơi giãn ra, thấp giọng nói thầm cái gì đó.



Vu Việt liếc mắt nhìn hắn, vỗ vỗ giản thư trên tay nói: “Ngươi phái người đưa cái này đến Vinh Trăn, trước tiên đánh tạo ra công cụ kiểu mới này, sau đó chọn vài địa phương tiến hành thử nghiệm. Nếu như thành công sẽ thi hành.”



Nói xong đứng lên, vừa đi ra ngoài vừa nói: “Chuyện của ‘Hắn’ giao cho ngươi, nếu không có vấn đề lớn thì mang về Vinh Trăn đi.”



Sau khi Mặc Phi về viện tử, Mộc Hề ngay lập tức nấu nước ấm, tắm rửa xong nàng lập tức nhào tới giường. Vừa rồi khi mặt đối mặt còn không biết, sau khi xong mới có cảm giác mỏi mệt.



Không ngờ tùy tiện trò chuyện cũng tốn thời gian như vậy, ngoại trừ lúc đầu hơi lo lắng, trong quá trình nói chuyện, thế mà nàng lại không có chút khẩn trương nào? Xem ra muốn sống yên ổn trong phủ này cũng không khó khăn như trong tưởng tượng, vị đại nhân “Quỷ tướng” kia cũng không khó ở chung như vậy, tính cách có phần giống với thầy của nàng, bỏ qua khí thế cường đại, chỉ cần nói năng có căn cứ, rất nhiều chi tiết hắn đều chẳng để ý, ví dụ như cách hành lễ của nàng.



Chỉ có điều, con người Vu Việt như vậy mà lại thảo luận vấn đề nông nghiệp thuỷ lợi cùng nàng, thực sự là không hài hòa…



Miên man suy nghĩ, Mặc Phi chậm rãi tiến vào mộng đẹp.