Bất Tiếu Phù Đồ

Chương 385 : Kế đoạt trấn Đông Cao (Hai)

Ngày đăng: 12:31 19/04/20


Cao Đằng cảm thấy, nhất định lần xuất môn này mình đã quên không cầu thần khấn phật phù hộ rồi, bằng không thì vì sao vừa đi được nửa đường đã bị một đám đạo tặc bắt về hang ổ như thế? Bốn gã võ sĩ hắn thuê cũng chỉ trong mấy chiêu đã gục, từ lúc nào mà phụ cận trấn Đông Cao lại xuất hiện một bang phái cao thủ chuyên chặn đường cướp bóc thế này?



Năm hạn xui xẻo, đúng là năm hạn xui xẻo mà, lúc này còn chưa tính đến việc bị cướp mất hàng hóa, chỉ sợ ngay cả tính mạng của bản thân cũng khó mà bảo toàn rồi.



“Các người… Các người muốn làm gì?” Cao Đằng ra vẻ trấn định nhìn mấy tên nam tử cao lớn trước mắt, trang phục của bộ tộc núi rừng, vóc người bưu hãn, mặt mày không cảm xúc, có vẻ rất khó thương lượng.



Quả nhiên này mấy người này không có trả lời câu hỏi của Cao Đằng, chỉ đứng thẳng tắp tại chỗ như cây cọc.



Cao Đằng lấy can đảm chuẩn bị mở miệng, lại thấy một người từ ngoài động đi vào.



Y phục của người tới mặc dù thô lậu, thế nhưng dung mạo tuấn dật, khí chất bất phàm, lấy kinh nghiệm ra bắc vào nam của hắn mà phán đoán, chắc chắn người này không phải thôn phu sơn dã.



“Ngươi là người phương nào? Định làm cái gì đấy?” Cường đạo thường thì phải cướp hàng chạy lấy người, hoặc là một đao nhìn thấy máu, có ai lại nhàn rỗi đi tìm khổ chủ nói chuyện tâm sự đâu?



“Đừng căng thẳng.” Mặc Phi nhìn cái vị đáng thương bị bọn họ bắt được này, thản nhiên nói, “Chúng ta bắt ngươi chỉ để hỏi mấy câu hỏi thôi.”



“Các ngươi muốn hỏi cái gì?” Cao Đằng nghe thấy giọng điệu bình thản của người này, trong lòng cũng yên ổn hơn được một chút.



“Tên ngươi là gì? Từ đâu tới đây? Đến trấn Đông Cao mua bán cái gì?”



Cao Đằng chần chờ hỏi: “Nếu như ta trả lời, các người sẽ không giết ta chứ?”



Mặc Phi gật đầu.



“Được.” Cao Đằng ngổi thẳng lưng lên, trả lời “Kẻ hèn họ Cao tên Đằng, là người của Nam Ám Sơn, đến Đông Cao thu mua da thú, dược thảo, lương thực, v.v… đồng thời buôn bán một ít đặc sản của Nam Ám Sơn, ngọc thạch và một số đồ vật nhỏ.”



“Ngọc thạch? Ngươi nói thứ này hả?” Mặc Phi lấy từ trong lòng ra một món đồ trang sức ngọc to bằng bàn tay, nói, “Miếng ngọc này điêu khắc thô sơ, chất ngọc lại kém, hàng hóa trên lưng ngựa của ngươi cũng chẳng có thứ đồ nào tốt. Ngươi hẳn phải biết rằng, những thương nhân bên ngoài đến trấn Đông Cao đều phải giao tiền cống nạp cho thủ lĩnh, ngươi lấy những đồ vật này cho đủ số đấy sao?”



Cao Đằng miễn cưỡng cười cười, cẩn thận hỏi: “Các hạ, chẳng lẽ các hạ là thủ vệ của thủ lĩnh đại nhân sao?”



“Trả lời câu hỏi của ta là được, đừng có hỏi những câu dư thừa.”




Sau khi thông báo, đám người Mặc Phi được người hầu dẫn vào trong phủ. Trang hoàng bên trong phủ làm cho người ta được mở rộng tầm mắt, có thể trang hoàng một tòa kiến trúc cổ xưa thành ra cái dạng nhà giàu mới nổi thế này, quả thật là có một không hai.



Núi giả treo liễu vàng, cột đá nạm trân châu, hoa viên bày thần thú… Khóe miệng Mặc Phi không nhịn được giật giật vài cái.



Thực ra cũng không thể trách đám người La Chương được, đây đã không phải lần đầu tiên bọn họ đến phủ của lĩnh chủ rồi, mỗi lần đến trấn Đông Cao buôn bán đều phải tiến cống một lần, đây là quy củ. Chỉ có đến thì thương nhân mới có giấy thông hành, lúc này mới có thể không bị cản trở.



Người hầu chuẩn bị phòng cho mấy người, cũng thông báo rằng thủ lĩnh muốn gặp mặt lần lượt từng người một, xin mọi người hãy chuẩn bị sẵn sàng.



Còn có thể chuẩn bị gì nữa đây, đơn giản chính là lễ vật.



Trong lòng mọi người đều khinh bỉ một trận.



La Chương nói với Mặc Phi: “Đến lúc mấy lĩnh chủ triệu kiến từng người, chỉ sợ chúng ta không thể đi theo, tiên sinh…”



“Đừng lo lắng.” Mặc Phi nói, “Trấn Đông Cao trở nên thịnh vượng, chủ yếu là do dựa vào sự thăm viếng của thương nhân, mấy người kia sẽ không dễ dàng đắc tội với thương nhân đâu.”



“Nhưng mà…” Mấy người La Chương vẫn còn chút lo lắng.



Mặc Phi an ủi nói: “Ta biết mấy người đang lo lắng cái gì, yên tâm đi, ta có năng lực tự bảo vệ mình. Huống hồ mấy người đi cùng ta cũng đã ẩn núp quanh đây, nếu có biến cố gì, bất cứ khi nào cũng có thể tiếp viện, chỉ sợ thích khách trong phủ này còn chưa tới một trăm người đâu.”



Sự tin tưởng của nàng là từ Trạm Nghệ, lấy thân thủ của Trạm Nghệ, giải quyết vài tên thủ lĩnh hẳn là không khó khăn, cho dù võ nghệ của bọn chúng có cao siêu tới đâu, còn có thể cao hơn Tê Túc và Cô Hạc được không? Lại càng chẳng cần phải so với Vu Việt.



Có điều đó cũng chỉ là tình huống xấu nhất, trước khi có thể chuẩn bị tốt mọi chuyện, tốt nhất không có xung đột thì không nên làm việc hấp tấp.



Sau khi ăn xong cơm chiều, rốt cuộc người hầu cũng tới truyền lệnh. Mấy người La Chương cách vách cũng đã đi bái kiến rồi, chỉ còn lại một người là Mặc Phi



Mặc Phi chậm rãi đi theo người hầu, trong lòng lại vô cùng bình tĩnh.



Mấy tên mãng phu đê tiện, cần gì phải e ngại đâu?