Bất Tiếu Phù Đồ

Chương 392 : Biến cố mới

Ngày đăng: 12:31 19/04/20


“Hãn chủ.” Đại hán râu quai nói quỳ một gối xuống nói, “Lôi Đan bái kiến Hãn chủ.”



Trong lều, một nam nhân khoác áo da chồn khoanh chân ngồi trên nệm lông, vừa lau chùi đại đao trong tay vừa hỏi: “Nghe nói mấy ngày nay đã xảy ra không ít chuyện?”



Đại hán râu quai nón Lôi Đan gật đầu: “Đúng vậy.”



“Đứng lên đi, nói cho bản Hãn một chút coi.”



“Hãn chủ rời khỏi doanh địa không lâu thì có mấy tên tiểu tặc lẻn vào ruộng muối trộm muối…” Lôi Đan chầm chậm kể lần lượt những chuyện đã xảy ra mấy ngày nay, cuối cùng còn nói thêm, “Sau đó thuộc hạ cho bọn chúng hai lựa chọn, hoặc là giao ra mười người tới nhận tội, hoặc là vượt qua con đường lửa.”



“Bọn họ lựa chọn con đường lửa?”



“Đúng vậy, hơn nữa… lại còn thuận lợi vượt qua nữa.”



Hãn chủ có hứng thú nói: “Không ngờ lại có người có thể vượt qua con đường lửa? Người đó là ai?”



“Chính là Hành giả Phật đồ trong lời đồn.”



Hãn chủ lau một nhát đao, nhíu mày: “Hành giả Phật đồ? ‘Hắn’ mà cũng đến nơi này sao?”



Lôi Đan tò mò hỏi: “Hãn chủ biết ‘Hắn’?”



Hãn chủ không trả lời, hỏi ngược lại: “‘Hắn’ có diện mạo như thế nào?”



“Dung mạo thanh tú, tóc ngắn mắt phượng, khí độ không tầm thường.”



“Xem ra không sai.” Hãn chủ đặt đại đao trên bàn, lẩm bẩm nói, “Đúng là ‘Hắn’.”



“‘Hắn’ là ai vậy?”



“Thủ hạ của Vu Việt, một trong sáu thượng khanh, Mặc Quân Phù Đồ.”



Lôi Đan cả kinh nói: “Vu Việt!”



Hãn chủ cười lạnh: “Xem ra việc này khó mà nhân từ được rồi.”



Lúc này trong tộc bộ Uyển Chi, Mặc Phi đang mừng rỡ vì sự xuất hiện của Cô Hạc, vội vàng bảo Cô Hạc kể lại tình hình trong hơn một năm qua.



Lâu như vậy, cuối cùng nàng cũng gặp được bằng hữu thân thiết đầu tiên lúc trước rồi.



Cô Hạc không có sự tiêu sái của trước kia, hắn nhìn hai chân bị bó dày cộp của Mặc Phi, vẻ mặt bình tĩnh nói: “Phù Đồ chịu khổ rồi.”



Hắn đã sớm nghe nói đến sự việc con đường lửa, rất khó tưởng tượng Phù Đồ gầy yếu cũng dám khiêu chiến với cực hình như thế chỉ vì mấy người gặp gỡ tình cờ không có liên quan.



Mặc Phi nhìn mắt hắn, không để ý nói: “Đã không còn gì đáng ngại nữa, Cô Hạc không cần phải lo lắng.”



“Cái gì mà ‘không đáng ngại’!” Bảo Tôn đúng lúc bưng chén thuốc tới, tức tối nói, “Tiên sinh ngài cũng biết, thương thế nghiêm trọng như vậy rất có thể sẽ để lại thương tật đấy!”
“Đa tạ ý tốt của đại nhân, mọi người trong bộ tộc đều chăm sóc chu toàn cho tại hạ, không cần phải phiền đến quý tộc.”



Trong mắt Lôi Đan hiện lên một tia tàn khốc, cười lạnh: “Hôm nay tộc ta nhất định phải mời được tiên sinh, tiên sinh có chắc là muốn cự tuyệt không?”



Mặc Phi thầm than, xem ra không thể tránh được, rốt cuộc tộc Liệt Ưng này đang làm trò quỷ gì? Làm như vậy thì có lợi gì với bọn họ?



Lúc này khảm Lạc trưởng lão tiến lên nói: “Đại nhân, có thể đợi thương thế của tiên sinh tốt hơn chút nữa rồi mới đi bái kiến Hãn chủ không?”



Lôi Đan không thèm để ý đến hắn, vung tay một cái, sai người mang tới một con ngựa nói: “Mời.”



Cô Hạc nhìn bọn họ, nói: “Thương thế của Phù Đồ tiên sinh nghiêm trọng, cần hết lòng chăm sóc, ta muốn ở bên cạnh.”



“Ngươi là ai?”



“Một lãng khách mà thôi.”



“Được, ngươi có thể đi cùng.”



“Đợi chút.” Bảo Tôn lên tiếng nói, “Ta là đại phu, thương thế của tiên sinh cần ta chữa trị.”



“Được, ngươi cũng đi theo.”



“Ta…” Dư Sơ cũng đang muốn mở miệng, Mặc Phi đã nói trước: “Dư Sơ, cứ ở lại trong bộ tộc, không sao đâu.”



Dư Sơ do dự một lúc, vẻ mặt buồn rầu trầm mặc.



“Tiên sinh…” Mọi người trong bộ tộc vây quanh, không muốn trơ mắt nhìn “Hắn” bị mang đi.



Có người lại kêu lên: “Hãn chủ triệu kiến Hành giả đại nhân là có việc gì? Không nói rõ ràng, chúng ta sẽ không cho đi.”



“Đúng vậy, nói rõ ràng.”



“Hành giả đại nhân.”



Mọi người bắt đầu trở nên ồn ào.



Lôi Đan rút xoẹt vũ khí ra, tức giận quát: “Các ngươi muốn tạo phản hả? Hãn chủ yếu triệu kiến ai, còn cần trưng cầu sự đồng ý của các ngươi sao?”



Mọi người lùi về sau vài bước, sau đó lập tức đã ưỡn ngực hét to, trong đó mấy thanh niên từng đi trộm muối là kích động nhất. Mặc Phi thấy thế vội mở miệng nói: “Mọi người chớ có lo lắng cho Phù Đồ, nếu Hãn chủ đã ‘mời’, thế thì đương nhiên sẽ không tổn hại đến tính mạng của ta đâu, mọi người yên tâm.”



Lúc này cảm xúc của mọi người mới dịu xuống.



Khảm Lạc trưởng lão hành lễ nói: “Mọi người trong bộ tộc sẽ trông ngóng đại nhân trở về bình an.”



Những người còn lại cũng đều hành lễ, nén giận nhìn theo mấy người Mặc Phi rời đi…