Bất Tiếu Phù Đồ

Chương 395 : Tâm ngọc

Ngày đăng: 12:31 19/04/20


Gần hai nghìn người tham chiến đã thương vong hơn sáu trăm, tuy rằng công tác quét sạch sau đó cơ bản đều do người của Vu Việt hoàn thành, thế nhưng những người tới từ Man vực vẫn là những người chịu thương vong lớn nhất.



Thảo nguyên vốn yên lặng đã loang lổ máu me, thi thể chồng chất.



Mọi người hân hoan, đau xót, hân hoan vì giành được tự do, đau xót vì thân nhân đã mất.



Chỉ vì một chút ân huệ trước đó mà biết bao nhiêu người đã hi sinh tính mạng quý giá của bản thân, mãi mãi gửi lại trên mảnh đất nơi này. Tuy rằng thời đại xưa cổ nơi đây còn tồn tại quá nhiều khiếm khuyết, thế nhưng nó lại có rất nhiều điều mà thế giới cũ của nàng đã sớm không còn, ví như “Nghĩa”. Tích thủy chi ân, dũng tuyền tương báo*, hóa ra cũng không phải những lời nói khoa trương.



* Tích chủy chi ân, dũng tuyền tương báo: nhận một giọt nước ân nghĩa thì phải dùng cả con suối để đáp đền.



Mặc Phi không thấy mình đã làm cho những người đó được bao nhiêu, ít nhất cũng không quý giá bằng tính mạng, vậy mà những người đó lại dùng sinh mệnh để báo đáp, không hề do dự. Đây là trách nhiệm, cũng là một loại ràng buộc.



Mặc Phi nhìn những người sống sót cần thận di chuyển thi thể, đưa họ tập trung cùng một nơi, lấy củi làm nệm, lấy lá làm chăn, hỏa táng – đây là tập tục của bộ tộc thảo nguyên, hỏa táng cho người chết, cầu mong cho tất cả những người chết sẽ có được một cuộc sống tốt đẹp trong kiếp sau.



Ánh tà dương như máu, gió lạnh thổi mùi tanh.



Đi tới thời đại này, Mặc Phi đã chứng kiến rất nhiều chết chóc. Chiến tranh, bệnh tật, tàn sát… Đáng sợ không? Đáng sợ, nhưng không quá đáng buồn. Bọn họ phải gánh chịu những khổ đau của bước tiến lịch sử, vùng khỏi những kẻ giẫm đạp lên danh dự của bản thân, truy tìm sự giải thoát trong mông lung hỗn độn. Ôi, Mặc Phi cảm thấy mình có phần giống với những nhà tư tưởng rồi.



Nàng ngồi trên tấm nệm mềm, nhìn Bảo Tôn chữa trị cho những người bị thương, nhìn Dư Sơ, đám người Cô Hạc, lại nhìn Vu Việt và Tê Túc đang nói gì đó với thuộc hạ ở xa xa, cuối cùng ánh mắt dừng về phía thi thể được sắp xếp ngay ngắn của những người đã chết.



Ngọn lửa nổi lên, hừng hực trong ánh chiều tà, lộ ra vẻ bi thương vô tận.



Toàn bộ mọi người xung quanh Mặc Phi đều quỳ xuống, lẩm nhẩm cầu nguyện, dập đầu trước ngọn lửa với vẻ mặt thành kính.



Trong chốc lát, toàn bộ thảo nguyên bao la đều trở nên an tĩnh, chỉ còn những tiếng niệm tụng không rõ ràng.



【 Tất cả các pháp hữu vi. Như cơn mộng, như ảo ảnh, như bọt nước, như bóng. Như sương mai, như ánh chớp. Nên nhìn nhận chúng như thế*. 】Trong đầu Mặc Phi bỗng vang lên một giọng nói nghiêm nghị, sau đó giọng nói này bắt đầu niệm Kinh Ðịa Tạng Bồ Tát Bổn Nguyện: 【… Đó là vầng mây sáng Ðại Viên Mãn, vầng mây sáng Ðại Từ Bi, vầng mây sáng Ðại Trí Huệ, vầng mây sáng Ðại Bát Nhã… Ông xem hết thảy chư Phật, Bồ Tát và thiên long quỷ thần ở thế giới này và thế giới khác… thí dụ như trong tam thiên đại thiên thế giới hết thảy cây, cỏ, lùm, rừng, lúa, đay, trúc, lau, núi, đá, hạt bụi, mỗi vật tính thành một số, mỗi số là một sông Hằng, số cát trong mỗi sông Hằng cứ một hạt cát là một thế giới, trong mỗi thế giới tính mỗi hạt bụi là một kiếp, số bụi tích chứa trong mỗi kiếp đều tính thành kiếp**… 】



* Đoạn trên trích trong Kim cương kinh. (Nguồn: Đây).



** Đoạn trên trích trong Kinh Địa Tạng, quyển thượng. (Nguồn:Đây).



Ánh mắt Mặc Phi dần dần mơ hồ, toàn bộ cảnh vật và chuyển động của những người xung quanh tựa như tiêu biến hết, trong đầu chỉ còn vọng lại tiếng niệm tụng và luồng sáng dâng lên từ những người đã mất.



Lúc này, không ai phát hiện ra Mặc Phi đã nhắm hai mắt lại từ khi nào, bất động giống như nhà sư ngồi thiền.



Không biết thời gian trôi qua, không biết không gian tồn tại, Mặc Phi tựa như lơ lửng giữa không trung, cảnh vật trước mắt từ từ thay đổi, một câu chuyện hiện lên trước mắt giống như một màn chiếu.
【 Bảy đau khổ của loài người, sinh, lão, bệnh, tử, oán tăng hội, ái biệt ly, cầu bất đắc*. Bất kể trải qua thế nào, không hối hận, không sợ hãi, chỉ cần không thẹn với lòng. 】



* Bảy khổ của con người: sinh, lão, bệnh, tử, tiếp xúc với những điều mình ghét, sinh ly tử biệt, không được toại nguyện.



【 Mặc Phi, ta mang theo tuổi già, bệnh tật của ngươi, thọ mệnh sẽ hữu hạn, cả đời mạnh khỏe không già. Mặc dù là thế nhưng âm dương cân bằng, tốt quá cũng có điều xấu, kiếp này ngươi sẽ không có con cái. 】



“Không có con cái…” Mặc Phi hơi giật mình.



【 Trời đất có quy luật, thần cũng không thể phá bỏ, Mặc Phi, ngươi còn tâm nguyện gì không? 】



Mặc Phi suy nghĩ, bỗng nói: “Có một cô hồn tên là ‘Trạm Nghệ’, hắn có thể tìm được dân tộc của mình không?”



【 Hắn vốn bị oán niệm quấn thân, nhưng bởi theo ngươi tu tâm khổ hạnh, nay nghiệp chướng tiêu trừ, hắn sẽ nhanh chóng nhìn thấu nhân quả của chính mình. 】



“Vậy thì ta không còn cầu gì nữa, con đường sau này ta sẽ đi theo lòng mình, quyết không lùi bước.”



【 Thiện tai. Mặc Phi, vậy thì tạm biệt. 】







Mặc Phi đột nhiên nhập định, vốn không có ai phát hiện ra khác thường, chỉ khi Dư Sơ đưa nước cho nàng, gọi hoài không tỉnh mới khiến cho mọi người kinh sợ.



Đám người Vu Việt lần lượt tới bên cạnh Mặc Phi, làm thế nào nàng cũng không tỉnh lại, càng làm người ta kinh ngạc là lấy sức lực của Vu Việt cũng không thể chuyển rời được Mặc Phi mảy may, nàng tựa như tảng đá, ngồi bất động trên nệm mềm.



Mọi người đều bị kinh sợ.



Chỉ chốc lát, mắt trái của Mặc Phi rơi xuống một giọt nước mắt, đồng thời thân thể còn ẩn hiện hào quang. Cùng lúc đó, ngọn lửa cách đó không xa chợt bùng mạnh, bầu trời vang lên một tiếng ngâm khẽ như tiếng chuông, người chết trong ngọn lửa hóa thành tro bụi, đốm sáng tản mạn khắp bầu trời.



“Đây là thánh giả hiển linh, siêu độ vong hồn.” Không biết ai đã kinh hô một câu như thế.



Sau đó nhiều người cũng bắt đầu xôn xao.



Bọn họ đều quỳ xuống lễ bái.



Giờ phút này, Mặc Phi ngồi ngay ngắn như núi, giống như một vị thánh trong mắt mọi người.