Bất Tử Bất Diệt

Chương 158 : Băng điện

Ngày đăng: 01:12 19/04/20


"Lão quái vật... con mẹ nó là lão quái vật ngàn tuổi." Độc Cô Bại Thiên lẩm nhẩm thành tiếng, ngàn năm nay không ai ra khỏi nơi này, tuổi lão chắc phải trên ngàn, đương nhiên là một Võ thánh."Tiểu tử đang mắng ai? Ai là lão quái vật?""Ta đang mắng lão khốn kiếp, lão khốn là lão quái vật. ""Tức chết ta thôi… tiểu quỷ khôn lỏi này ở đâu ra mà dám lớn mật như vậy, thấy lão tổ tông mà không dập đầu hành lễ, dám lớn tiếng bất kính.""Ầm, ầm, ầm."Tiếng nổ vang lên, bức tường băng đột nhiên nứt toác, một khối băng lớn từ trong lao ra, tỏa ánh sáng trắng mờ mờ, lạnh lùng thấu xương."Ta khinh, kẻ bị đóng băng đến chết, bị giam trong đó." Độc Cô Bại Thiên gọi.Khối băng dừng lại cách hắn một trượng, bên trong loáng thoang thấy một nhân ảnh, quang hoa liên tục lóe lên, nhân ảnh rõ dần, hiện ra một lão nhân râu tóc bạc phơ. Lão nhân rất già, da nứt nẻ, thân thẻ giơ xương, như khô lâu bọc da, đáng sợ là toàn thân lão còn khảm trong băng mà vẫn nói chuyện được."Tiểu tử là đệ tử đời bao nhiêu của Lạc Thiên cung, sao lại không tôn kinh với tổ sư như thế? Sư phụ ngươi không dạy dỗ hả? Thấy tổ sư sao không quỳ?"Khóe môi lão không động nhưng âm thanh vang lên trong lòng Độc Cô Bại Thiên."Ngươi là khai phái tổ sư của Lạc Thiên cung?""Đúng vậy.""Ta ngất." Độc Cô Bại Thiên cả kinh, hắn thấy khai phái tổ sư Lạc Thiên cung, nhân vật từ năm ngàn năm trước. "Thấy quỷ rồi, con mẹ nó chứ ta lại thấy lão quái vật từ năm ngàn năm trước."Lúc mới gặp Huyết Ma, hắn đã kinh ngạc, không ngờ hôm nay lại gặp một lão bất tử còn già hơn."Tiểu tử vô lễ quá, thấy bản tổ sư mà dám lải nhải những lời bất kính. Ngươi có tư chất siêu phàm, chịu được nỗi khổ cực hàn của nơi chí ầm, ta vốn định truyền cho bản lình nhưng tên khốn ngươi lại không hiểu đạo lý gì sất… Ta thật sự yêu mên nhân tài nhưng ngươi làm ta thất vọng. Lạc Thiên cung là nơi tôn sư trọng đạo, quyết không cho phép đệ tử nhục mạ tổ sư, hôm nay ta sẽ thanh lí môn hộ."Độc Cô Bại Thiên như tỉnh mộng: "Chuyện này… ... lão quái... à tiền bối, vãn bối không có ý như thế, chẳng qua quá kinh hãi, không ngờ hôm nay lại được thấy khai phái tổ sư của Lạc Thiên cung.""Hừ."Lão nhân kì thật không muốn lấy mạng hắn, thấy hắn an nhiên đến được đây cũng phải kinh ngạc, có ý muốn thu đồ đệ ban nãy chỉ dọa hắn, thấy hắn xin lỗi liền hoan hỉ vô cùng. Lạc Thiên cung ngàn năm không có nhân vật nào xuất chúng, không ngờ chỉ hai tháng nay mà lão gặp được hai thanh niên nam nữ tư chất bất phàm, nhất là nam tử này tiềm lực vô biên, ngay cả tu vi thánh cấp của lão cũng không dò ra nông sâu."Tiểu tử ngươi cổ quái thật, là kẻ khác đã quỳ xuống, xin ta dạy thần công, còn ngươi như thể ta phải cầu ngươi không bằng."Độc Cô Bại Thiên cười: "Nếu tiền bối muốn dạy, dù vãn bối không quỳ, tiền bối cũng sẽ chỉ điểm Lạc Thiên quyết.""Hắc hắc, ngươi tự phụ thật."Độc Cô Bại Thiên đáp: "Không giấy tiền bối, vãn bối không phải đệ tử Lạc Thiên cung, không có ý với Lạc Thiên quyết. Vãn bối đến đây là vì nàng ta." Đoạn hắn chỉ vào Lãnh Vũ còn đang cứng đờ ở gần đó."À, ngươi không phải là đệ tử Lạc Thiên cung? Chưa học qua công pháp còn thiếu Lạc Thiên quyết, làm thế nào kháng cự được chí âm cực hàn ở đây? Lẽ nào ngươi biết thần quyết khác.""Không giấu tiền bối, vãn bối đích xác tu luyện thần quyết khác."Lão nhân trong băng chợt mở bừng cặp mắt nhắm chặt, hàn băng nơi hốc mắt nứt toác, hai đạo hàn quang thấu ra."Thần quyết gì?""Kinh Thiên quyết, Chiến Thiên quyết, Khiếu Thiên quyết, sau khi thể chất biến vãn bối dị xuất hiện cả Bất Tử ma quyết.""Cái gì?" Lão nhân kinh hãi: "Hóa ra thân hoài tam đại thần quyết, còn là bất tử ma thể, ngươi vì sao lại đến đây?"Độc Cô Bại Thiên đáp: "Vãn bối nói rồi, đến vì Lãnh Vũ, cũng là cô gái toàn thân cứng đờ kia, cần phải đưa nàng ra."Hai đạo hàn quang từ mắt lão nhân xạ ra cơ hồ hóa thành thực chất, sắc bén như lợi kiếm."Lẽ nào ngươi không đến vì mưu đồ khác nữa?""Vãn bối thân hoài tam đại thần quyết, nơi này có gì đáng để phải mạo hiểm sinh mạng?" Nói đoạn, các lọa thần công trong thân thể hắn không chịu khống chế, tự vận chuyển, ma khí từ thể nội hung hậu tuôn ra.Ma khí sau lưng hắn ngưng tụ thành một ma ảnh khổng lồ, bá khí lẫm liệt, uy thế vô địch, cả băng điện ngập trong ma tức.Lão nhân trong băng khối chấn động nhưng vẫn bất động, lặng lẽ quan sát.Trong lòng Độc Cô Bại Thiên có mấy phần bàng hoàng, mấy phần hoang mang, chợt nảy ra cảm giác có lời hô hoán thân thiết từ xa xăm.Hắn tiến tới, lúc chạm vào tường băng, bức tường tự động tách ra, một lối đi ảm đạm vô quang dẫn về xa xôi. Hắn kiên định cất bước, lão nhân theo sát.Dao động càng lúc càng mạnh, khí tức lạnh lẽo tràn tới, đến cuối lối đi liền không còn băng tuyết, mà xuất hiện một thạch môn khổng lồ. Hắn không nghĩ ngợi, lập tức đẩy mạnh, cảnh cửa kêu vang rồi dạch sang bên.Ánh mắt lão nhân trong băng lóe lên thần sắc chấn kinh, rồi tỏ vẻ vui mừng, lẩm bẩm: "Phong ấn chi môn chưa ai mở lại bị mở ra dễ dàng. Trời ơi, tốt quá, ha ha…"Sát na thạch môn bị đẩy ra, quang hoa rực rỡ, sát khí lạnh lẽo vút lên tận trời.Lão nhân thầm kêu không ổn, lùi khỏi lối đi như điện quang, ra đến đại diện, khối băng phát ra quang mang trắng xóa, bảo vệ Lãnh Vũ dạt sang bên.Sát khí lạnh lẽo lướt qua, ở cửa động Lạc Thiên động bốc lên quang mang chói lòa, xuyên qua đại điện, bay lên mây xanh, trong vòng ngàn dặm đều nhìn thấy. Mọi tuyệt thế cao thủ ẩn thân thế ngoại đều cảm ứng được sát khí. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULLThiên Ma cốc, tượng đồng Thiên Ma lắc lư, cả sơn cốc rung chuyển, tiếng ma gào bất cam từ bức tượng vang lên tận mây xanh.Quanh một hòn đảo nhỏ, sóng nổi ào ào, sư phụ Huyên Huyên ngửa mặt hú vang, chấn động tầng không, vân vụ tan hết.Từ mọi nơi trên Thiên Vũ đại lục phát ra khí tức của tuyệt thế cường giả, chỉ trong thoáng chốc, mọi đế cảnh cao thủ nơi trần thế đều cảm ứng được thánh giả khí tức.Độc Cô Bại Thiên lúc đó đang ở trong thạch thất, ma ảnh sau lưng cầm một vật tựa như cưa, tựa như đao lại tựa như kiếm, vạn trượng sát khí từ vật đó phát ra.Thần sắc ma ảnh càng lúc càng nanh ác, vật cổ quái trong tay hắn dần ảm đạm theo, sau cùng biến thành một binh khí bình thường."Xoạt."Món vũ khí cắm vào nền đá dưới chân hắn.Hắn nhổ lên quan sát kĩ, vật này không có răng cưa sắc bén, chỉ có đường nét trơn nhẵn, bảo là đao thì không đúng, là kiếm lại càng không.Độc Cô Bại Thiên nhìn đi nhìn lại, từ góc độ nào cũng thấy nó giống chiếc chìa khóa cổ quái.Lão nhân trong băng lại xuất hiện trước mặt hắn, kích động: "Sau cùng ta cũng đợi được, sau cùng ta cũng đợi được, ha ha..."Độc Cô Bại Thiên kinh ngạc nhìn lão, không hiểu sao lão lại thất thái như vật."Lão quái... à tiền bối sao vậy?""Ha ha, ta sắp thoát khốn, ngao du bốn biển, ha ha...""Vậy lão nhân gia nói cho rõ, bằng không người ta nóng lòng chết đi được."Hồi lâu sau, lão nhân mới bình tĩnh lại: "Nếu ngươi dễ dàng mở được thạch môn bị phong ấn từ thượng cổ tức là ngươi có chỗ bất phànm, cho ngươi biết bí mật của các tuyệt thế cao thủ cũng không sao.""Lão nhân gia ta sớm đạt đến cảnh giới Cổ võ thánh, cứ ở mãi đây, nếu không tự băng phong thì trăm năm một lần tuần thiên sứ giả sẽ đến làm phiền. Hiện tại, ta đã được giải thoát, hoàn thành nhiệm vụ. Ha ha... sau này ta sẽ ngao du bốn biển, dễ dàng thoát được toán tuần thiên sứ giả, không cần lo lắng nữa. Ha ha, vài ngàn năm nữa, lão nhân gia ta cũng sợ chúng nữa, ha ha... ta tự do rồi.""Cái gì mà loạn xạ như vậy, vãn bối không hiểu gì, lão nhân gia nói rõ một chút đi.""Ta quá kích động, nói đơn giản một chút vậy, năm ngàn năm trước, ta vô tình vào tòa băng điện cực hàn này, cũng là nơi ngươi và tiểu nha đầu đang đứng, và thấy được phù chú kì quái trên tường. Nhìn kĩ mới biết là một loại văn tự cổ, dựa vào tạo nghệ cổ văn cao thâm, ta nhanh chóng hiểu được nội dung. Là một bộ võ học công pháp thâm ảo, ta ở đây ăn băng uống giá suốt ba mươi năm, sau cùng cũn tu luyện xong.""Nhưng lúc đó một đạo ma ảnh đột nhiên xuất hiện trước mặt, ta tuy chấn kinh nhưng không hoảng loạn, vì thần công đã thành, dù là thần ma quỷ quái, ta cũng không sợ. Nhưng ma ảnh đáng chết đó chỉ nói mấy câu thôi, rằng ta tập luyện Lạc Thiên quyết bị nguyền, cả đời phải ở lại đây trông coi, bằng không sẽ không thoát được nạn tán công. Ta chỉ coi là hắn đánh rắm, nhưng ai ngờ…con mẹ nó…" Lão nhân kích động đến mức buột ra tiếng mắng."Bị hắn nói trúng, ta rời khỏi đây không đầy một tháng liền cảm giác công lực giảm dần, sinh mệnh chi năng tan biến rất nhanh, buộc phải quay lại. Về đây, tất cả lại khôi phục, con mẹ nó chứ quái đản thật. Sau đó ma ảnh buộc ta thề độc phải ở lại đây trông coi, cho đến khi có người tới, không dùng võ lực mở được thạch môn. Rồi theo sắp xếp của hắn sáng lập Lạc Thiên cung, chế định một vài quy củ. Mấy ngàn năm nay trừ ngươi và tiểu nha đầu, chỉ có bốn người đến được băng điện. Ngoài ra còn ba người vào đến, nhưng lập tức vỡ tan thân thể.""Ta làm theo lời dặn, truyền Lạc Thiên quyết cho chúng, kì quái là sau khi chúng rời đi lại không xuất hiện trạng thái như ta, không hề bị nguyền. Ta bực dọc vô cùng, nhưng mấy ngày sau bị một lão bất tử, lão khốn còn già hơn tìm đến. Lúc đó ta mới phát hiện chân tướng là do lão khốn đó giở trò, lừa ta cả ngàn năm, tức chết đi mất…"Ngực lão nhân trong băng phập phồng, khối băng vỡ tan không ít."Ma ảnh đóa hóa ra là hắn giả thành, công lực ta biến mất cũng do hắn giở trò. Hắn đúng là du côn, vô lại, lưu manh. Hắn cho ta biết chân tương, đồng thời cảnh cáo rằng thánh cấp cao thủ không thể tùy tiện thề độc, nếu không tuần thủ, sẽ có ngày ứng nghiệm.""Ta tất nhiên không tin tên vô lại đó nhưng lúc đó hắn không hiểu từ đâu lôi một bọn tuần thiên sứ giả tới, ta suýt nữa bị chúng bắt. Sau cùng tên lưu manh đó giúp ta thoát được kiếp nạn. Nhưng… nhưng hắn uy hiếp, nếu ta không ngoan ngoãn về Lạc Thiên động bảo vệ băng điện, mỗi trăm năm hắn sẽ dẫn tuần thiên sứ giả tới, mẹ nó chứ, lão du côn, lão vô lại, lão lưu manh, ta XXXXX..."