[Dịch] Bất Tử Bất Diệt
Chương 49 : Bất Tử Bất Diệt wwwtangthuviencom
Ngày đăng: 13:01 22/03/20
Độc Cô Bại Thiên vội khiêm tốn: “Tiền bối quá khen rồi.”
Dương Thụy cười nói: “Lão phu thấy võ công của thiếu hiệp rất giống với vị nhất đại thiên kiêu cách đây ba trăm năm, tựa như thần long thấy đầu mà không thể thấy đuôi, thần công tuyệt kĩ của Vô Danh Thị. Không biết thiếu hiệp cùng với vị đó có quan hệ thế nào?”
Độc Cô Bại Thiên trong lòng giật mình, hắn biết người mà Dương Thụy nói đến nhất định là thiên tài ngạo thế ba trăm năm trước của nhà Độc Cô, người đã tự sáng tạo ra tâm pháp Minh Vương Bất Động --- Độc Cô Tuỳ Phong.
Hắn thầm nghĩ: thật buồn cười, đương nhiên có quan hệ rồi. Đó là ông nội của ông nội của … ai mà biết, thế nào thì vẫn là tiền bối trong gia tộc ta.
Bất quá ngoài miệng hắn lại nói: ”Võ công vãn bối đích thực là tự sáng tạo ra, còn vị Vô Danh Thị mà tiền bối nói, vãn bối chưa từng nghe nói qua.”
“ Ồ, thì ra là thế. Vị Vô Danh Thị đó là một nhân tài kiệt xuất, là võ thánh cuối cùng mà cả đại lục biết đến. Ài, ba trăm năm trở lại đây cả đại lục chưa từng xuất hiện vị thánh cấp nào.”
Dương Thụy trên mặt đầy vẻ u sầu.
Độc Cô Bại Thiên trong lòng đại kinh, hắn không nghĩ đến Độc Cô Tuỳ Phong đã từng là một thánh cấp cao thủ. Đạt đến cảnh giới thánh cấp cao thủ có thể vẫy tay thành mây, lật tay thành mưa, khám phá sự tồn tại siêu nhiên của sinh tử.
Hắn thầm nghĩ: lẽ nào Tuỳ Phong lão tổ vẫn còn tại nhân thế? Xem ra mấy lão đầu tử còn giấu ta nhiều sự tình. Sau này có thời gian, nhất định phải hỏi cho rõ ràng.
Lý Xương cười nói: “ Lão gia hỏa không nên cảm khái bi sầu, người ta còn phải tỉ đấu.”
Dương Thuỵ cười lớn nói: “Đúng là ta không có ý tứ gì cả, già rồi, đâm ra thích nói nhiều. Tiếp tục, tiếp tục trận đấu.”
Độc Cô Bại Thiên lại cùng Ngân Nhiêm lão đạo đối diện.
Lúc này sắc mặt của lão đạo có chút khó coi, không chỉ vì Độc Cô Bại Thiên có thể tiếp được chiêu ‘Lạc Anh Tân Phân’ của lão, mà chủ yếu là bởi trong trưòng có đến hai vị vương cấp cao thủ hiển nhiên đối với Độc Cô Bại Thiên đã nảy sinh hảo cảm.
Trong mắt lão loé lên tia hung ác, nói: “Độc Cô Bại Thiên, hãy tiếp Lạc Thiên chưởng đệ nhị thức của ta: Vạn Lí Tuyết Phiêu.”
Nói xong lão liền xoay tròn, thân hình xoay tít như con vụ quay.
Những phiến băng tuyết lớn che kín cả bầu trời lao thẳng tới Độc Cô Bại Thiên, hàn phong khí kình mãnh liệt xuyên thổi buốt lạnh vào da mặt hắn. Hắn vận chân khí hộ thể lên để kháng cự lại kình khí, nhưng chỉ chốc lát đã biến thành một người tuyết.
Lão đạo đắc ý cười lớn: "Đom đóm mà cũng dám tranh sáng cùng ánh trăng"
Mấy tên đồ đệ của lão cũng vô cùng đắc ý.
Những người đứng xem bên ngoài đại kinh, đám người Đinh Bình thì càng lo lắng dị thường
Chỉ là chính lúc đó, một cỗ khí tức huỷ thiên diệt địa xuất hiện trong trường, người nào công lực thấp kém thì lập tức mền nhũn, ngã lăn xuống đất.
Năm đại vương cấp cao thủ nhìn nhau, không nén được sửng sốt trong lòng mà đồng thời mở miệng kêu:
“ Chẳng lẽ là đế cấp thần thức ?”
“Chẳng lẽ là đế cấp thần thức ?”
“Chẳng lẽ là đế cấp thần thức ?”
………
Cùng lúc đó, một tiếng quát to vang động toàn trường:”Cửu Chuyển đệ nhất thức: Bát Biểu Hùng Phong, Khai.”
Băng tuyết trên người Độc Cô Bại Thiên bắt đầu vỡ nát, bắn ra tứ phía, ai nấy hoang mang tránh né.
Lão đạo há hốc miệng kinh ngạc. Từ khi xuất hiện cỗ khí tức huỷ thiên diệt địa, lão đã biết là không ổn rồi. Lão nhớ đã nghe tên đồ đệ Lục Phong miêu tả lại : "Thần thức công kích huỷ thiên diệt địa, khiến người ta không thể kháng cự.” Lúc đó lão đạo còn không tin, lần này rốt cuộc lão đã được thưởng thức rồi.
Nhìn những người công lực kém nằm lăn ra đất, lão cuối cùng cũng minh bạch, tu vi tinh thần của gã thanh niên trước mắt hơn lão rất nhiều.
Độc Cô Bại Thiên như thái cổ ma giáng thế, khí tức hủy thiên diệt địa từ trên người hắn phát ra tràn ngập toàn trường, thân thể cao lớn khôi vĩ như một ngọn núi sừng sững làm mọi người trong trường đều sợ hãi, khiến cho người ta như muốn quỳ xuống bái lạy.
Lực dời non, khí lấp bể !
Đám mưa băng tuyết chưa kịp đến gần ba thước quanh thân Độc Cô Bại Thiên đều đã bị tan chảy.
Loại công lực như vậy tại trường cũng có nhiều người có thể đạt đến, nhưng cỗ khí thế đó trên người hắn thì không ai có thể so sánh được.
Độc Cô Bại Thiên lẳng lặng đứng yên tại đó, tựa như bá vương giáng thế, lại giống như bậc đế chủ của thiên hạ, càng giống với ma thần cúi nhìn chúng sinh, khí thế của bậc bá vương tràn ngập khắp trường.
Mọi người đều bị hắn làm cho kinh hãi, ngay cả năm vị vương cấp cao thủ cũng không ngoại lệ.
Độc Cô Bại Thiên quát lên: ”Ngân Nhiêm, ta cho ngươi thưởng thức đệ nhị thức chưởng pháp trong Cửu Chuyển Công Pháp: Hùng Bá Thiên Hạ, tiếp chiêu:”
Chiêu thức này là vừa rồi hắn mới ngộ ra, thoát thai từ chiêu ‘Kinh Thiên Nhất Kích’ trong cung điện ngầm dưới lòng đất. Tuy uy lực có lẽ không hơn chiêu ‘Kinh Thiên Nhất Kích’, nhưng do thích hợp với công lực hiện tại của hắn lên phát huy vượt bậc.
Song chưởng cương mãnh cùng với khí thế vô tiền khoáng hậu kích tới Ngân Nhiêm lão đạo.
Ngân Nhiêm đạo nhân tuy sửng sốt trước tu vi tinh thần khủng bố của Độc Cô Bại Thiên, nhưng lão rất tự tin bản thân công lực vượt xa đối phương. Lão cũng ngay lập tức cũng hét lớn một tiếng: “Vạn Lí Tuyết Phiêu.” Song chưởng trắng như bạch ngọc toả ra hào quang nhàn nhạt, nghênh đón Độc Cô Bại Thiên.
Trong phút chốc toàn trường tràn ngập cuồng phong bạo tuyết, làm cho cái nắng chói chang của mùa hạ đã thành mát mẻ, càng khiến cho trận đấu thêm quỷ dị.
Cuối cùng song chưởng của hai người vào nhau, một tiếng ”ầm” vang lên. Lập tức cuồng phong bạo tuyết bị dội ngược văng khắp nơi, người nào người nấy vội vã tránh né.
Độc Cô Bại Thiên liên tục lùi lại vài bước lớn, “oẹ” một tiếng,hắn phun ra một ngụm máu. Máu tươi còn chưa xuống đất đã hoá thành những hạt sương li ti, sau đó biến thành tinh thể, huyết tinh đỏ tươi nhẹ nhàng rơi xuống.
Mọi người đều hoảng hốt vì nhiệt độ trong trường lúc hai người so võ đã hạ xuống tới mức đáng sợ.
Thân thể của Độc Cô Bại Thiên hơi lảo đảo, hắn khó khăn lắm mới mở miệng nói được:” phi hoa phi diệp Lạc Thiên Công quả nhiên là tuyệt học kì công, chỉ đáng tiếc ở trong tay ngươi, khó phát huy được hết uy lực. Nếu như thần công có biết, chắc chắn sẽ lấy làm hổ thẹn. Lão đạo, ngươi băn bản không xứng đáng sử dụng kì công này.”
Ngân Nhiêm đạo nhân nghe cái giọng của Độc Cô Bại Thiên, tức giận đến mức muốn chửi con mẹ hắn lên, chẳng qua cố giữ thân phân thân phận của mình nên đành phải nuốt câu chửi “ ta xxx...” xuống mà thôi.
Nhưng trên khuôn mặt ” hiền hoà” không ngừng nhăn nhó,” Tiểu bối, chết đến nơi rồi mà vẫn còn khua môi múa mép, chưởng thứ ba ta nhất định sẽ lấy mạng ngươi.
Lão tuy ngoài miệng tuy nói nhất định chưởng thứ ba lấy mạng Độc Cô Bại Thiên, nhưng thực tế trong lòng lại không hề nắm chắc chút nào. Lão phát hiện ra gã thanh niên này tựa như loài gián, công lực không lấy gì làm cao nhưng đánh mãi không chết.
Ngay khi ấy, lão đạo đột nhiên giật mình, tinh thần như bị nện một búa vào, ”oẹ” một tiếng rồi cũng nôn ra một ngụm máu tươi.
Trong trường mọi người lại bắt đầu nhốn nháo lên.
“ Lão đạo đã bị một kẻ hậu sinh vãn bối đả thương ...”
“ Chàng thanh niên đó thật không vừa.”
“Lão đạo quá mất mặt đi, ai lại đi bắt nạt một tên hậu sinh vãn bối.”
“Thân phận cao như vậy, thực là mất thể diện.”
……….
……….
Mọi người xôn xao bàn tán, cơ hồ i không ai ngờ đến việc Ngân Nhiêm đạo nhân lại thụ thương thổ huyết, đồng thời đối với chàng thanh niên Độc Cô Bại Thiên hết sức khâm phục.
Nhưng làm cho họ thực sự kinh ngạc chính là Độc Cô Bại Thiên đã liên tục nôn ra ba ngụm máu lớn. Bọn họ nào biết rằng đó là kết quả do Độc Cô Bại Thiên cố sức vận dụng đế cấp thần thức công kích.
Lão đạo tuy biết rõ bản thân chịu cường đại thần thức công kích của đối phương, nhưng làm sao lão lại dám nói ra, chẳng lẽ lại nói tu vi tinh thần của một tên oắt con thâm hậu hơn cả một lão giang hồ như lão, nói ra không khỏi bị chúng nhân chê cười.
Năm đại vương cấp cao thủ dĩ nhiên có thể nhìn ra chân tướng. Cả năm người đưa mắt nhìn nhau, trên mặt đều chấn kinh. Có thể dùng thần thức mà công kích khiến đối phương thụ thương, kém nhất cũng phải đạt đến tu vi tinh thần đế cấp.
Chàng thanh niên trước mắt này công lực không lấy gì là cao cường cả lại có thể làm được, làm sao bọn họ không chấn kinh cho được.
"Khá, khá, tiểu tử ngươi khá lắm.”
Ngân Nhiêm đạo nhân lau qua vết máu trên miệng nói tiếp: “ Tiểu tử, ngươi chết chắc rồi.”
Từ khi lão thực sự hiểu được sự khủng bố tu vi tinh thần của Độc Cô Bại Thiên, lão hạ quyết tâm trừ khử mối đại hoạ về sau này.
“Lão đạo, con bà ngươi giỏi thì qua đây, lão tử chỉ sợ ngươi làm không được thôi.”
Độc Cô Bại Thiên cước bộ loạng choạng, trên không hoa tuyết rơi trên người hắn. Ai cũng nhìn ra hắn giờ đã kiệt lực, thân hình đứng mà còn run rẩy, căn bản không còn khả năng lại tiếp một chưởng tối hậu của lão đạo.
“Công tử nhận thua đi.”
Một âm thanh trong trẻo êm tai, chứa đựng đầy vẻ lo lắng từ phía sau truyền lại.
Độc Cô Bại Thiên quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Liễu Như Yên cùng San Nhi không hiểu đã ra ngoài khi nào.
Vừa rồi chính là San Nhi lên tiếng khuyên hắn. Tiểu nha đầu bình thường hoạt bát khả ái lúc này trên mặt đầy vẻ lo lắng. Liễu Như Yên tuy cố trấn tĩnh, nhưng hắn có thể nhìn ra được nỗi lo âu sâu trong mắt nàng.
Hắn quay đầu nhìn sang một phía khác, thấy đám người Vương Tử, Vương Phi cũng hiện rõ sắc mặt lo lắng bồn chồn nhìn hắn. Rõ ràng muốn khuyên hắn từ bỏ cuộc đấu, nhưng lại do dự không quyết.
Bọn họ rất hiểu nhận thua như thế, Độc Cô Bại Thiên không những mất đi vinh quang thắng lợi gần kề, mà còn làm hắn mất đi dũng khí và tự tin mà về sau khó thể lấy lại được.
Độc Cô Bại Thiên nhìn bọn họ một cái thật sâu, rồi nghiêng đầu nhìn sang hướng Ngân Nhiêm lão đạo. Lão đạo sớm đã trong tư thế chỉ đợi phát chiêu ra, trong mắt toả ra hàn quang dầy đặc, tưởng chừng như thực chất không bằng.
Hắn hiểu lão đạo đã động sát ý, nhất định thực sự muốn trừ khử mình. Hắn liền cẩn thận giới bị, tập trung toàn thân công lực vào song chưởng.
“Lạc Thiên Cung.”
Lão đạo cuối cùng cũng xuất ra chiêu đáng sợ nhất, song chưởng trắng sáng mang theo âm thanh phá không hướng thẳng vào Độc Cô Bại Thiên.
Độc Cô Bại Thiên tưởng chừng như muốn nghẹn thở, không khí xung quang phảng phật bị hút sạch, chỉ còn hoa tuyết bay lượn và hàn khí thấu nhập xương tuỷ.
Hắn biết nếu như lúc này nghênh tiếp một kích” Lạc Thiên Cung”, chắc chắn chỉ có một chữ “ chết”. Hắn phi thân lên không trung gần hai trượng, sau đó chúi người xuống, song chưởng nhằm thẳng ‘Thiên Linh Cái’ của Ngân Nhiêm đạo nhân đánh xuống.
Ngân Nhiêm đạo nhân trợn mặt tức giận, lão vốn định một chưởng này giải quyết Độc Cô Bại Thiên, lại không nghĩ rằng tiểu tử này quá khôn khéo như vậy, tránh mũi nhọn, tấn công ngay vào chỗ không phòng bị của lão.
Lão đưa cao song chưởng, đẩy thẳng lên trời.
Độc Cô Bại Thiên mỉm cười, hắn biết một kích tập trung toàn lực của mình chiếm ưu thế rất lớn so với lão đạo đang phải xoay sở, dù không có thắng cũng không đến lạc bại thân vong.
Đột nhiên, hắn phát hiện lão đạo cũng mỉm cười- nụ cười âm hiểm, khuôn mặt đáng sợ vô cùng.
Nhưng hắn không còn thời gian để đắn đo, song chưởng hai người lần thứ ba gặp nhau, nhưng lần này hoàn toàn vô thanh vô tức, song chưởng hai người dính chặt vào nhau.
Từng đợt lại từng đợt sóng nội lực cường đại theo song chưởng của lão đạo như thuỷ triều truyền sang Độc Cô Bại Thiên.
Nội lực của lão đạo phảng phất như vô cùng vô tận, thế như chẻ tre nhanh chóng dồn ép nội lực chống cự đã suy nhược của Độc Cô Bại Thiên. Hắn đầu dưới chân trên, tóc dài tán loạn, mặt đầy mồ hôi. Từng đợt, từng đợt nội lực tấn công làm lục phủ ngũ tạng của tưởng như vỡ nát ra, đau đớn không thể nào chịu nổi.
Rốt cuộc hắn nhịn không được nữa, phun ra từng ngụm lớn tiên huyết, nhằm hướng Ngân Nhiêm đại nhân. Nhưng những giọt máu nóng hổi còn cách lão đạo ba tấc tức thì bị chân khí hộ thể thâm hậu ngăn cản lại, hoá thành nhữn viên huyết tinh đỏ tươi từng giọt rải rắc rơi xuống đất. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện: