Báu Vật Của Đời
Chương 47 :
Ngày đăng: 01:10 19/04/20
Chấp hành chỉ thị của mẹ, anh hăng hái vượt sông Mực đi tìm Kim-Một-Vú, mở đầu cuộc sống oanh liệt của người đàn ông mà mẹ đã phác họa cho anh. Nhưng khi đặt chân lên con đường dẫn đến thành phố mới, thì dũng khí của anh bị xẹp như quả bóng xì hơi. Những ngôi nhà cao to, lát gạch men sùng sũng dưới nắng, trên công trường xây dụng, những cánh tay cần cẩu màu vàng từ từ chuyển động, tiếng búa máy đập choang choang trên phôi rèn đinh tai nhức óc. Trên dàn giáo cao cao kế cận Sa Lương, ánh lửa hàn chói hơn cả ánh nắng mặt trời, khói trắng cuốn quanh tháp thép, khiến anh hoa cả mắt. Theo lời chỉ dẫn của mẹ, anh đi theo con đường trải nhựa, đến kế cận đầm lớn, nơi ngày xưa hành quyết Tư Mã Khố, tìm thấy trạm thu mua phế liệu của Kim-Một-Vú. Hai bên đồng, có nhà đã xây xong, có nhà đang xây dở. Cái sân lớn của nhà Tư Mã Khố không còn nhận ra nữa, Công ty trách nhiệm hữu hạn nông được Hoa Xương tất nhiên cũng biến theo, mấy chiếc máy ủi đang đào rãnh. Một ngôi nhà vuông vắn bảy tầng mọc lên trên nền nhà thờ cũ, mặt ngoài ngôi nhà sơn màu kim nhũ, giống hệt bộ Răng Vàng của anh chàng giàu xổi. Dòng chữ nổi, mỗi chữ to bằng con dê, màu đỏ trên nền vàng, khoe khoang thế lực Chi nhánh Đại Lan của Ngân hàng Công thương Trung Quốc. Một chiếc ô tô du lịch đỗ trên bãi trống trúc ngôi nhà, nơi chứa phế liệu xây dụng. Xe sơn màu mận chín quí phái, nước sơn bóng đến mức có thể soi gương. Anh trông thấy một phụ nữ phong thái khác đời từ trong xe chui ra. Ngươi này mặc âu phục bằng vải len màu đen, áo len cổ àu mận chín, ngực áo âu phục cài đồ trang sức lấp lầnh, bầu vú đội áo len tạo nên những nếp nhăn hấp dẫn, tóc búi như một đống phân trâu, năm gọn ghẽ sau gáy, vầng trán lộ ra hết, trơn bóng, da mặt trắng mịn, hồng hào như ngọc dương chỉ, cặp mông vổng lên, nẹp quần thẳng tắp như kẻ chỉ, đôi giày da đen bóng gót ba phân, cặp kính phản quang màu tím, không nhìn thấy mắt người đeo, môi đỏ chót như vừa ăn quả anh dào. Chị ta xách chiếc cặp da mềm, nện gót giày cồm cộp, thoắt cái đã khuất sau chiếc cửa quay, mất hút như một giấc mơ.
Trạm thu mua phế liệu của mụ Kim chiếm một khoảng đất rộng, xung quanh được quây bằng những tấm thạch cao. Phế liệu được phân loại, các vỏ chai xếp thành bức tường trông hoa cả mắt, thủy tinh vỡ chất thành quả núi nhỏ, lốp xe cũ chồng chất lên nhau, đống nhựa phế liệu cao hơn nóc nhà, trong đống sắt vụn có cả một khẩu lựu pháo đã gỡ bánh lốp. Mấy chục người làm thuê bịt miệng bằng khăn mặt, bận rộn như bầy kiến, người mang vác lốp xe, người phân loại sắt vụn, người lắp ráp xe, người tháo dỡ xe. ở một góc sân, một con bécgiê to lớn xích bằng sợi xích chuyền lực của máy bơm nước, lông nó bóng như chải sáp, dữ gấp bảy lần những con chó nghiệp vụ ở nông trường lao cải. Trước mặt nó còn nguyên một con gà quay và chiếc chân giò ăn dở. Người gác cổng chính đầu tóc bù xù, hai mắt đục ngầu, mặt đầy nếp nhăn, nhìn kỹ, ông ta hao hao giống đội trưởng lực lượng vũ trang công xã Đại Lan ngày trước. Giữa sân có lò đun chảy nhựa dùng cao su vụn làm củi đun, ống khói cụt ngủn, khói đen cuồn cuộn bốc lên, tỏa ra cái mùi cực kỳ khó ngửi, từng cụm khói dưới dạng hạt rơi lả tả trên sân như những sợi bấc đèn. Những người đến bán phế liệu xúm xít xung quanh chiếc cân, tranh cãi ầm ĩ với người đứng cân. Anh nhận ra người đứng cân nguyên là nhân viên bán hàng của hợp tác xã cung tiêu trấn Đại Lan, tên Loan Bình. Người tóc hoa râm đạp xe ba gác là Lưu Đại Quan, nguyên Chi cục trưởng Chi cục Bưu điện, một nhân vật hay phách lối, nay là nhân viên quản lý nhà ăn ụ Kim. Anh càng nghĩ càng hãi, Kim-Một-Vú buôn to bán lớn, cơ nghiệp đồ sộ, đúng là một tư bản xịn. Anh ngờ rằng đã lầm địa chỉ, cứ ngẩn người ra ở giữa sân. Nhưng chính lúc đó, cánh của sổ trên tầng hai mở toang, Kim-Một-Vú mặc áo tắm màu đỏ, một tay nâng tóc, tay kia vẫy, tự nhiên như không:
- Con nuôi ơi, lên trên này!
Anh cảm thấy những người trong sân đều nhìn mình, người ngứa ran như bị rắc trấu. Đầu cúi gằm, anh bước lên tầng hai. Trước bao nhiêu cặp mắt đổ dồn về phía mình, chân anh nhũn ra, tất nhiên hai tay càng yếu ớt, anh không biết nên khoanh chúng trước ngực hay buông thõng? Đút trong túi quần hay chắp sau lưng? Tất nhiên anh cũng có thể làm như lão Đỗ, Giám đốc nông trường Thuồng Luồng, khi ngủ vẫn hai tay chống nạnh, nhưng ở đây thì tuyệt đối không được làm như vậy. Lão Đỗ chống nạnh khuỳnh tay sang hai bên trong khi đi là vì anh ta là quan chức nhà nước, phải như vậy mới ra vẻ ta đây, nhằm bổ sung cho khiếm khuyết về cơ thể. Còn anh thì có gì mà phải tính toán? Anh đồ sộ như con bò thiến của nông trường, không tính không tình, chọc dùi vào mông thì quá lắm cũng chỉ ve vẩy đuôi. Hay là mình vừa hoa chân múa tay vừa chạy lên thang gác? Không ổn, như thế thì trẻ con quá, mà mình thì đã bốn mươi hai tuổi, cái tuổi đã có cháu bế. Cuối cùng, anh quyết định vẫn giữ tư thế hai tay buông xuôi, vai thả lỏng, đầu cúi gằm, tức là dùng cái dáng đi đã rèn luyện được hồi mươi lăm năm ở nông trường lao cải, dáng đi của con chó vừa bị ăn đòn, đuôi cụp xuống, nhũn như con chi chi, đầu cúi nhưng mắt thì liếc ngang liếc dọc, nhanh như chớp dán lưng vào tường y hệt một tên trộm.
Anh vừa đặt chân lên bậc thang đầu tiên, đã nghe tiếng gọi của Kim-Một-Vú ở tầng trên:
- Lưu Đại Quan, Lưu Đại Quan, thêm hai món thức ăn nữa nhé!
Dưới sân, một giọng ca chua loét không hiểu buông ra từ một cái miệng nào đó: Muốn con mau lớn mau khôn, Dì nuôi, phải kiếm cho con thật nhiều
Anh lẩy bẩy trèo lên những bậc thang bằng gỗ, ghép lại với nhau một cách đơn giản. Những cử chỉ và thái độ nồng nhiệt mà anh chuẩn bị sẵn khi đến đây, giờ đã quên sạch, tan biến. Anh ngửi thấy mùi nước hoa sực nức, mụ Kim đứng chéo chân ở đầu cầu thang đang nhìn anh, một thoáng chửi diễu cợt trên khuôn mặt bự phấn. Anh bất giác dùng lại bám chặt tay vịn, mồ hôi ướt đẫm lòng bàn tay, những đường vân hằn rõ trên mặt thép ống.
- Lên đi, con nuôi? - Mụ thu lại nụ cười diễu cợt, ân cần mời mọc.
Anh lấy hết can đảm trèo lên mấy bậc nữa, một bàn tay trắng bệch vì dầm nước nóng nắm lấy cổ tay anh. Hành lang rất tối, mắt anh chưa quen. Anh cảm thấy không phải anh đi theo mụ, mà là bị cuốn theo cái mùi của mụ, bước vào sào huyệt của yêu tinh.
Mụ đẩy một cánh cửa, kéo anh vào, căn phòng đầy ánh sáng, nền nhà trải thảm ni lông, tường bồi giấy, trần nhà treo mấy quả tú cầu bằng giấy bóng kính màu. Một chiếc bàn làm việc kê chính giữa căn phòng, ống bút trên bàn cắm mấy chiếc bút lông to tướng. Mụ Kim cười bảo:
- Lòe thiên hạ đấy thôi, tôi chữ nghĩa chưa được nghiêng tay!
Kim Đồng bối rối đứng yên một chỗ, không dám nhìn thẳng vào mặt mụ Kim. Mụ bỗng bật cười:
- Dưới gầm trời này có chuyện như vậy chăng? Có không? Không có! Đây là chuyện độc nhất vô nhị!
Anh ngẩng lên nhìn mụ, bắt gặp cái nhìn lẳng lơ dâm đãng của mụ. Mụ nói:
- Con ơi, đừng để con ngươi rớt đau chân, ngẩng đầu lên mà nhìn tôi. Ngẩng lên thì anh là con sói, cúi xuống thì anh là con cừu? Thiên hạ có chuyện kỳ lạ như thế này sao? Mẹ bắt mối cho con trai! May mà bà cụ rất hiểu biết? Anh có biết cụ nói với tôi những gì không?
- Chị Cả này - mụ Kim nhại giọng bà Lỗ - cứu nguy thì cứu cho trót, đưa người đưa về tận nhà! Chị cho nó bú sữa chị chỉ cứu độc nó khỏi chết, nhưng nó không thể bú tí chị suốt đòi! - Mẹ anh nói đúng, Kim tôi cũng đã năm mươi tuổi rồi! Mụ vỗ vỗ bầu vú độc nhất đội lên sau lần áo tắm. Dù tôi có chèo chống đến mấy, thì bửu bối này cũng chăng còn được mấy nỗi! Cách đây ba mươi năm anh sờ nó, thì như câu cửa miệng người ta vẫn nói cách đây mấy năm, đầy khí thế, nhưng bây giờ thì phượng hoàng quá lứa không bằng gà. Người anh em, kiếp trước tôi nợ anh, anh cũng đừng hỏi vì sao, tôi cũng không muốn biết vì sao, chỉ biết rằng tấm thân tôi đây quăng quật trong ba mươi năm đã chín nẫu, anh muốn ăn kiểu nào thì tùy?
Kim Đồng nhìn đến mê mẩn bộ ngực chỉ một đỉnh nhô ra như ngọn núi của mụ Kim, hít không biết chán mùi sữa tỏa ra từ đó, còn cặp chân mà mụ cố ý để tênh liênh thì anh làm như không trông thấy. Lúc này, ông già đầu bạc đứng cân từ dưới sân gọi với lên:
- Bà chủ ơi, có người bán cái này - Ông ta giơ lên cuộn dây cáp - có mua không?
Mụ Kim ló người ra ngoài cửa sổ, không bằng lòng, nói:
- Còn hỏi gì nữa, mua!
- Không vì tiền thì vì cái gì? - Mụ Kim giận dữ hỏi.
- Tôi muốn lấy mạng các người? - Lão lôi trong bọc ra một con dao, rồi với sự nhanh nhẹn không ngờ trái với dáng dấp yếu đuối của lão, lão chồm dậy khỏi xô pha, xông tới bên giương.
Kim Đồng rú lên một tiếng lạc cả giọng, lăn tới một góc giường, quấn chặt hơn nữa chiếc khăn hoa, đờ người ra.
Anh hốt hoảng khi nhìn thấy lão Kim chĩa mũi dao nhọn vào thẳng ngực anh. Mụ Kim bật dậy như con chép nhảy, xen vào giữa hai người, dùng ngực đón mũi dao của lão Kim, mặt lạnh như tiền, nói:
- Ông Kim, nếu ông không cho tôi nuôi con riêng thì ông cứ đâm tôi đi!
Lão Kim gầm ghè:
- Con đĩ, con đĩ thối thây!... - Lão chửi rất hăng, nhưng tay cầm dao thì run lẩy bẩy.
Mụ Kim nói:
- Tôi không phải con đĩ, ngươi ta làm đĩ để kiếm tiền, nhưng tôi thì lại trả tiền cho người ta. Tôi đây là no cơm ấm cật, chỉ cầu khoái lạc?
Khuôn mặt choắt của lão Kim chuyển động giần giật những nếp nhăn, ria mép lão lơ thơ như ria chuột vương mấy giọt nước mũi trong vắt, lão gào lên thất thanh:
- Tao thì giết mày. Tao thì giết mày!
Lão nhằm bầu vú mụ Kim đâm tới. Mụ khẳng khái ưỡn ngực ra, con dao rơi trên giường.
Mụ đá lão Kim ngã xuống, rồi mụ cởi cái đai võ sư, cởi áo bông, gỡ bỏ nịt vú bằng vải bạt, hất văng giày dưới chân. Mụ vỗ bẹn bồn bộp khiến Kim Đồng hồn xiêu phách lạc, mụ gào to khiến rèm cửa cũng lay động:
- Lão già sắp chui vào quan tài kia, lão còn làm nổi không? Nổi thì trèo lên, không nổi thì đừng có ngáng đường bà. Cút mẹ lão đi!
Lão Kim lồm cổm bò dậy, liếc nhìn cơ thể phốp pháp của mụ, lão đấm ngực khóc hu hu như trẻ con:
- Con đĩ, con đĩ, rồi có ngày tao sẽ giết chúng mày!
Lão Kim đã bỏ chạy.
Trong phòng trở lại yên tĩnh. Từ bên xưởng mộc dội đến tiếng xoèn xoẹt của máy cưa. Tiếng còi tầu vào ga. Nhưng Kim Đồng chỉ nghe thấy tiếng than vãn của bức tường ve chai trước gió. Mụ Kim nằm dạng chân tay trước mặt anh, bầu vú một trơ trẽn nằm bẹp trên ngực, núm vú to tướng đen sì như con hải sâm khô.
Mụ lạnh nhạt nhìn anh, nói:
- Cứ như thế này anh có mần nổi không? Anh không mần nổi, tôi biết. Kim Đồng, anh là cứt chó không bám được vào tường, là mèo hen không trèo nổi cây, anh cũng như lão Kim thôi! Cút mẹ anh đi!