Bảy Đêm Thánh Sủng Tại Lãnh Cung
Chương 4 : Đêm thứ tư
Ngày đăng: 12:58 18/04/20
Khương Lãng nằm ngã ra giường, một tay với đầu của Mộ Dung Hi hôn đắm đuối. Mộ Dung Hi đang trần trụi ngồi trên người y với dải bịt mắt. Khương Lãng vẫn nhiều hơn Mộ Dung Hi một lớp y phục mỏng, nhưng do Mộ Dung Hi từng xuất ra trong tư thế này nên lớp y phục đã bị nhiễm bẩn dịch thể, từng mảnh nhăn nhúm có chút dính sát vào nhau.
Khéo nhận ra Mộ Dung Hi không được tập trung như mọi lần, Khương Lãng hơi bất mãn. Y cố tình vừa hôn vừa cắn vào lưỡi Mộ Dung Hi. Một Dung Hi đau điếng người dứt khỏi nụ hôn, hỏi: “Sao lại cắn ta?”
“Hi nhi, ngươi đang lơ đễnh. Ta ghét nhất là ở trên giường cùng với một kẻ lơ đễnh.”
Mộ Dung Hi kêu gào trong lòng. Làm sao hắn không lơ đễnh cho được? Đây là cung của Giả quý phi. Thánh thượng có thể đến bất cứ lúc nào để ôn lại kỷ niệm về mẫu thân. Hắn không biết người ở trước mặt là ai, có địa vị tôn quý bao nhiêu, nhưng tôn quý hơn nữa cũng không thể đấu lại thánh thượng cao cao tại thượng kia. Hắn rất muốn mở miệng hỏi chúng ta có thể nào đổi địa điểm không? Nhưng mà nếu hắn hỏi, cái đầu của A Phúc sẽ khó giữ vì dám tiết lộ cho hắn biết về Giả quý phi.
“Ta xin lỗi.” Mộ Dung Hi thều thào. Khương Lãng ôm eo hắn: “Muốn biết khuôn mặt của ta trông ra sao không?”
Mộ Dung Hi nghĩ nghĩ rồi đáp: “Muốn!”
“Vậy phải xem thử biểu hiện của ngươi có đủ tốt không?” Khương Lãng đem nhục bổng kéo gần hậu huyệt hắn nhưng không động đậy. “Hi nhi, tự ngươi vào đi.”
Mộ Dung Hi thảng thốt kêu lên: “Ta sao?”
Khương Lãng cắn vào vành tai Mộ Dung Hi day day rồi đánh mông hắn: “Mau lên. Nếu để ta tự vào thì ngươi sẽ rất thảm đấy.”
Một năm sau đó, phụ hoàng băng hà, y chính thức kế thừa đại thống, lập tức đem chuyện của mẫu hậu điều tra cặn kẽ. Thì ra năm đó người tỷ muội thân thiết mà mẫu hậu tin tưởng Lân phi ganh tị bà ân sủng tột cùng, lại còn sinh được hoàng tử, đã bỏ thuốc độc vào trầm hương bà dùng mỗi ngày. Dần dà, bà mắc bệnh hoang tưởng, luôn nghĩ có người ám hại mình. Lần trở nặng nhất đã đâm phụ hoàng rồi tự đâm bản thân. Tuy hai người đều bị thương không sâu nhưng phụ hoàng liền đem bà đưa đến lãnh cung. Lân phi bị ban rượu độc, những ai biết chuyện hoặc có liên quan cũng bị ban chết tránh tạo ra tin đồn thất thiệt làm hoàng cung dậy sóng. Y còn muốn điều tra thêm nữa, xem thử Lân phi một mình tự làm tự chịu, hay còn có kẻ khác đứng sau xúi giục, nhưng người chết như nến tắt, không cách nào lần ra manh mối.
Trước khi thái hậu lâm chung, bà đã tiết lộ một sự thật khủng khiếp với y. Bà nói tiên hoàng từng có rất nhiều hoàng tử, nhưng đa phần đều bệnh chết từ nhỏ, chỉ còn mỗi ngũ ca, lục ca, và y là khỏe mạnh trưởng thành. Ngũ ca không để tâm đến vương vị, chỉ thích ngao du hải hồ. Lục ca tuy có lòng tham hoàng quyền lại không đủ thông minh. Bởi vậy, bà đã đặt rất nhiều kỳ vọng lên người y. Bà xúi giục kẻ mù quáng như Lân phi hãm hại mẫu hậu y, đoạt lấy quyền được nuôi dưỡng y. Tuy rằng kế hoạch thành công mỹ mãn, nhưng lại khó thoát khỏi sự dày vò lương tâm. Sở dĩ bà thú nhận hết với y là muốn được giải thoát khỏi nghiệp chướng vào những giây phút cuối cùng của cuộc đời. Bà còn nói vô luận mục đích ban đầu là xấu xa, nhưng bà cũng có tình cảm. Nuôi dưỡng y nhiều năm như vậy, bà đã thật lòng xem y như con trai ruột của mình. Y càng nghe càng lạnh lòng. Lợi dụng thì chính là lợi dụng, khiến mẫu tử y phân ly cũng là thật, nào có cái lý chỉ vài câu nói yêu thương y thật lòng là xóa bỏ được? Do đó, vào đêm bà nhắm mắt xuôi tay, y đã không thèm đến tiễn đưa. Lễ tang của thái hậu diễn ra long trọng đúng nghi thức hoàng tộc, lại tuyệt nhiên không có sự đau lòng của kẻ làm đế vương.
Mộ Dung Hi chập chờn tỉnh dậy. Hắn tưởng Khương Lãng đã đi rồi nên tháo dây bịt mắt ra, thập phần kinh ngạc khi thấy có bóng lưng nam tử đang đứng gần cửa sổ.
“Cửu lang, ngươi chưa đi sao?”
“Trễ một chút nữa mới đi. Ta có thể cùng ngươi dùng bữa.” Khương Lãng quay đầu lại. Ánh nắng ấm áp đang phản chiếu lên khuôn mặt ôn hòa trầm tĩnh và khí độ bất phàm của y. Mộ Dung Hi nấc cụt, tim đập thình thịch. Thì ra khuôn mặt của người mà hắn thích chính là như vậy.
Khương Lãng tiến gần. Mộ Dung Hi càng nấc cụt nghiêm trọng hơn. Khương Lãng rót cho hắn ly nước, cười giễu: “Khuôn mặt ta đáng sợ vậy sao? Dọa ngươi một phen?”
Mộ Dung Hi uống hết ly nước, nấc cụt thêm đôi lần thì bình thường trở lại, chầm chậm lắc đầu. Đó là một khuôn mặt rất đẹp a!
Khương Lãng giữ đúng lời hứa, dùng bữa xong với Mộ Dung Hi mới rời đi. Tuy rằng không có buổi thiết triều nhưng y vẫn cần gặp mặt riêng các quân cơ đại thần bàn bạc chút việc, cũng không thể lưu luyến quá lâu.