Bảy Đêm Thánh Sủng Tại Lãnh Cung

Chương 8 : Thánh thượng giá đáo!

Ngày đăng: 12:58 18/04/20


Khương Lãng đặt quân đen xuống bàn cờ, hành động dứt khoát, khí thế khuynh đảo. Mộ Dung Nghi ngồi đối diện bên kia bàn cờ, cười nhạt thả những viên cờ trắng trong tay xuống. Nàng nhận thua: “Hoàng thượng, ngài thắng rồi.”



Mộ Dung Nghi bảo người hầu Thúy Điềm dâng trà Phổ Nhĩ lên. Khương Lãng từ chối, đẩy sang chỗ nàng cả.



“Tâm của nàng không có sự tranh giành, ngay từ đầu đã cố tình nhường cho trẫm thắng.”



“Thần thiếp thắng hoàng thượng thì được gì? Hoàng thượng thắng thì sẽ vui.”



Mộ Dung Nghi lấy một tách trà đặt lên bàn rồi cho Thúy Điềm và những người hầu khác lui ra.



Thiên hạ nói rằng Mộ Dung Nghi là đệ nhất sủng phi của Khương Lãng. Vì nàng, Khương Lãng nhất mực tình si, không đụng đến bất cứ phi tần nào khác. Từ thời thái hậu còn sống, nàng đã phải gánh chịu không ít áp lực vì y. Mặc dù thái hậu rất thương nàng, nhưng vẫn cho rằng trăm hoa nên đua nở tại hậu cung thì cảnh sắc mới tươi đẹp được. Một mình nàng giành hết sủng ái sẽ khiến cho những người khác bị ghẻ lạnh, vì vậy đôi lúc bà cũng sẽ quở trách nàng vài câu nặng nhẹ. Chỉ mấy năm gần đây, thái hậu không còn, nàng chủ quản lục cung, cuộc sống mới thư thái hơn phần nào.



Tuy nhiên, Mộ Dung Nghi không phải sủng phi của Khương Lãng. Y thậm chí còn chưa từng chạm vào nàng. Năm ấy khi Mộ Dung Nghi được chọn làm tú nữ, Khương Lãng đã định thả nàng trở về Hầu phủ nhưng thái hậu chọn nàng ở lại. Do là lệnh của thái hậu, y cũng không còn cách nào hơn. Dần dà, Khương Lãng phát hiện Mộ Dung Nghi không giống những nữ nhân khác. Nàng một lòng hướng Phật, truy cầu sự thanh tịnh hơn là danh vọng. Trong cung của nàng bày sẵn một Phật đường nhỏ để ngày đêm niệm kinh. Khương Lãng lập lời hứa cho Mộ Dung Nghi một đời bình an tại thâm cung, đổi lại nàng phải giúp y trốn tránh chuyện thị tẩm các phi tần khác. Khương Lãng dù bận rộn thế nào cũng sẽ đến thăm Mộ Dung Nghi vài lần trong tuần để đóng cho trọn vở kịch chuyên sủng, có đêm còn ngủ lại, nhưng là hắn ngủ trên giường, nàng ở trong Phật đường nhỏ niệm kinh.



Ba năm trước, khi nghe chính miệng Mộ Dung Hi chỉ trích hắn bá đạo ngang ngược, hắn buồn bã uống say, lỡ miệng gọi tên Mộ Dung Hi trước mặt Mộ Dung Nghi. Tài nữ có một không hai như Mộ Dung Nghi liền hiểu ra là trong lòng Khương Lãng có đệ đệ nàng. Nàng hỏi y: “Đó là tình cảm thật lòng thật dạ, một đời một người sao?” Y liền thừa nhận. Hiến vũ rồi xin gặp đệ đệ là một nước cờ nhỏ mà Khương Lãng nhờ Mộ Dung Nghi giúp y. Chuyện còn lại thì nàng không hề hỏi đến.



“Chuyện Mộ Dung gia và Hạ Hầu gia muốn kết thông gia, nàng nghĩ sao?”



Lúc nãy Khương Lãng không nhận trà, Mộ Dung Nghi liền đoán ra y có chuyện riêng cần nói. Khương Lãng rất thích sự khôn ngoan của nàng. Y thầm nghĩ nếu như Mộ Dung Hi có được một nửa thông minh này từ tỷ tỷ, có lẽ đã sớm hiểu ra tâm ý của y, không cần y phải đi đến bước bắt cóc.



“Hoàng thượng đã từng nói với thần thiếp một đời một người. Thần thiếp không hiểu chuyện ái tình nhưng nghe qua cũng đủ rung động. Nếu hoàng thượng đã có được người thì xin đừng phụ tâm ý của người, nên trân trọng bên cạnh.”
“Ngẩng đầu lên cho trẫm xem.”



Mộ Dung Hi thấp thỏm ngẩng đầu. Vì cớ gì mà tên bạo quân này lại nhắm vào hắn?



“Đúng là nhất biểu nhân tài, anh tuấn tiêu sái, chả trách Nghi quý phi lại thường xuyên nhắc đến ngươi.”



Mắt phượng ở phía sau tua rua hơi nhếch cao, lộ ra ý cười. Mộ Dung Hi đứng chết sững ra tại chỗ. Người mà hắn thích, người mà hắn tưởng nhớ, người đã làm vô số lần loại chuyện phong tình với hắn suốt bảy đêm liên tục…thì ra chính là đương kim thánh thượng, cửu ngũ chí tôn a???



“Trẫm rất thích.”



Ba chữ này vốn là nối tiếp với câu trên, thế nhưng Khương Lãng lại cố tình nói ngắt ra. Mộ Dung Hi ủy khuất nhìn hắn, hai mắt sắp long lanh đến nơi vì sợ hãi. Cửu lang, đây chính là ám chỉ cửu hoàng tử đấy, có vậy mà hắn nghĩ nát óc không ra. Có điều, giờ không phải là lúc cần truy cứu cách xưng hô. Lần trước bị gọi gấp về phủ, hắn có bảy đêm hoan lạc bên cạnh một người không quen biết, là chuyện đủ chấn động rồi. Lần này bị gọi gấp về phủ, hắn đối diện với người này, giờ đã là đương kim thánh thượng nắm trong tay mọi quyền lực sinh sát. Lão thiên gia a! Ngài có thể giải thích chuyện này một chút không? Hoặc có thể để hắn chuẩn bị kỹ càng tâm lý rồi mới tung ra đòn bất ngờ chí mạng này không?



“Giờ tý đêm nay, không biết tiểu hầu gia có nhã hứng bồi trẫm một ván cờ?”



Cả hầu phủ hớp vào khí lạnh. Đánh cờ đâu nhất thiết phải là ban đêm, lại còn vào giờ tý là lúc khuya nhất nữa? Nếu đã gọi đến giữa đêm thế này thì ai cũng có quyền nghĩ về chiều hướng đen tối.



“Thần nguyện ý.”



Nghe được câu trả lời của Mộ Dung Hi, Mộ Dung hầu gia và Mộ Dung phu nhân mặt đen như than. Riêng Mộ Dung Hi không dám nghĩ gì nữa, hồn phách đều bay lạc cả rồi. Khương Lãng lướt qua người hắn theo Mộ Dung hầu gia đến nơi nghỉ ngơi, không nhịn nổi hứng khởi trong lòng mà cười khẽ.