Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 1122 : Cô và lan hinh có quan hệ gì với nhau [4]

Ngày đăng: 03:00 30/04/20


Thủy An Lạc bưng cặp lồng đi tới ngồi chồm hỗm xuống bên cạnh chú Hạng, học theo điệu bộ của ông.



“Cháu đấy, sao không giống con gái con đứa gì thế hả?” Chú Hạng cười mắng một tiếng.



“Chú là thầy của cháu mà!” Thủy An Lạc tỏ vẻ đương nhiên nói: “Thầy này, chú như thế này cháu thấy giống y hệt mấy người đàn ông ở vùng Đông Bắc trên tivi ấy, ăn uống cực kỳ thoải mái!”



“Lúc lão già này còn lăn lộn ở nông thôn thì ba của cháu còn chưa ra đời đâu.” Chú Hạng cười ha hả nói: “Lời này chú chưa bao giờ nói với ai đâu. Cơ mà nhóc con nhà cháu hợp khẩu vị của cái thân già này nên để chú tiết lộ cho cháu một chút.”



Thủy An Lạc lập tức gật đầu liên tục như giã tỏi. Hai người họ ngồi chồm hỗm dưới đất ôm cặp lồng ăn cơm, vừa ăn vừa nhớ lại kỷ niệm những tháng ngày tang thương.



“Hừ, đó chính là những năm tháng huy hoàng của ông già này đấy!” Chú Hạng phản bác lại.



“Dạ, dạ, dạ, là những năm tháng huy hoàng của chú, chú cứ kể đi, kể đi mà.” Thủy An Lạc cười híp mắt nói nịnh.



Chú Hạng vừa ăn vừa cảm khái: “Khi đó chú đã đến một cái làng nhỏ phía dưới núi Châu, đó là một nơi có linh khí, nghe nói dưới mặt đất của thôn chính là long mạch.”



Long... mạch



Thân thể của Thủy An Lạc khẽ run lên, tại sao lại cái thứ này nữa rồi, giờ cô hoàn toàn không muốn nghe thấy chữ “long” này một chút nào hết ấy.



“Hồi đó, chú là sinh viên trường Y, được điều đến đó! Dù sao cũng là phần tử trí thức cho nên được coi trọng lắm. Người trong thôn ốm đau ở đâu cũng thích tới tìm chú.” Chú Hạng tiếp tục nói.


“Vớ vẩn, là do quay về sẽ được nhiều tiền.”



Thủy An Lạc: “...”



Thầy, thầy có thật sự là lứa thanh niên chân chất mộc mạc thời kỳ đó không vậy?



“Nhưng khi vợ chú theo chú trở về thì lại đổ bệnh. Chú làm bác sĩ mà lại không thể tìm được nguyên nhân gây bệnh. Sau đó có một lần bà ấy về nhà mẹ đẻ, ấy thế mà lại khỏi bệnh đấy.” Đến giờ chú Hạng kể lại mà vẫn còn có chút không cam lòng.



Ớ...



Đây là bệnh nhớ nhà à?



“Vậy phải làm thế nào?” Thủy An Lạc chớp chớp mắt, thế này là phải chia ra ở riêng sao?



“Còn làm thế nào được nữa, tới thành phố A thì đổ bệnh, về nhà mẹ thì không sao! Chú cũng đâu thể cứ bắt bà ấy theo chú chịu tội mãi như vậy được.” Chú Hạng thở dài: “Cháu biết đó, cái thời kỳ đó giao thông đâu có thuận tiện như bây giờ đâu?”



“Vậy nên hai người yêu xa hả?”



“Có cái rắm ý, chú đây là hạng người thế sao? Có mà chú mặc kệ công việc lương cao đó mà từ chức luôn ấy!” Chú Hạng lại nóng nảy một lần nữa.



Thủy An Lạc bĩu môi, xem ra thầy cũng có yêu tiền lắm đâu.



“Sau khi về lại nơi đó thì nghe mấy ông lão trong làng nói, bấy lâu này người trong làng vẫn sống trên long mạch, dựa vào sự phù hộ của long mạch, một khi rời xa long mạch thì sẽ không còn long khí nữa. Cháu nói xem, một người hướng tới thế kỷ mới như chú có thể tin nổi chuyện đó không?”



Thủy An Lạc hơi khựng lại một chút, không lên tiếng.