Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 1141 : Phong phong hiểu lầm [3]

Ngày đăng: 03:00 30/04/20


Kiều Nhã Nguyễn vốn cũng chẳng muốn bận tâm, nhưng có trời mới biết không hiểu sao cô lại lái xe theo tới đây.



Cô giương ô đứng trước ngõ. Đó là người phụ nữ của Sư Hạ Dương. Nhưng anh ta không giống kiểu người sẽ để cho người phụ nữ của mình làm những việc như thế này.



Huống hồ người ta còn đang mang thai nữa.



Hay sau lần ở bệnh viện kia, hai người này thật sự đã chia tay rồi?



Người phụ nữ kia rửa xong một nước liền chật vật bưng chậu nước lên, quay người hắt ra. Kiều Nhã Nguyễn không kịp tránh nên cũng bị bắn nước bẩn vào người.



Người kia thấy vậy vội vàng buông chậu nước xuống chạy tới, “Xin lỗi, tại tôi không trông thấy có người, tôi tưởng...” Người phụ nữ đang nói, đột nhiên dừng lại rồi mới nói tiếp: “Là cô à, chuyện lần trước còn chưa kịp cảm ơn cô nữa.”



Kiều Nhã Nguyễn hơi cúi đầu, bụng cô ta đã lớn hơn một chút rồi.



“Sư Hạ Dương để cô làm những việc này à?” Không hiểu sao, cô có chút khinh thường người đàn ông đó.



Người kia hơi sững lại, ánh mắt lóe lên vẻ bất đắc dĩ, “Cô quen Sư Hạ Dương à? Nhưng chúng tôi đã chia tay rồi, anh ấy không biết tôi làm ở đây.”




“Nhưng mà cô...”



“Anh ấy cũng không biết đứa bé vẫn còn, hơn nữa anh ấy bận, sẽ không phát hiện ra được, cho nên cô có thể coi như chưa từng gặp tôi được không?” Người này mỉm cười nói, còn chà xát bàn tay mình.



Anh ấy bận, sẽ không phát hiện ra.



Một câu nói, nghe mà khiến Kiều Nhã Nguyễn thấy buốt đắng lòng.



Cô ấy không rời khỏi thành phố này là bởi vì cô ấy biết, người bạn trai cũ làm quân nhân kia không có thời gian tìm mình, bởi vì ngay cả lúc ở bên cạnh nhau cũng đã chẳng có thời gian để ở bên rồi, phải vậy không?



“Tôi không quen thân với anh ta lắm cho nên cô không cần phải lo.” Kiều Nhã Nguyễn nói, quay đầu lại nhìn đống bát đĩa phía sau, “Cô làm việc này không tốt cho đứa bé đâu.”



“Tôi làm được hơn một tháng rồi, chờ tôi kiếm đủ tiền sinh con thì sẽ nghỉ.” Cô gái kia mỉm cười nói, “Vừa nãy xin lỗi cô nhé, còn nữa, chuyện hôm đó cảm ơn cô, hay là để tôi đền tiền giặt quần áo cho cô nhé.”



Lúc này mưa rất lớn, bọn họ đứng dưới mái hiên, cô có thể nhìn thấy ý cười và vẻ tái nhợt trên gương mặt người phụ nữ ấy.




Kiều Nhã Nguyễn cúi đầu nhìn, quần áo có hơi bẩn một chút nhưng cô chưa đến mức độ phải đưa tay đòi tiền một người phụ nữ trong hoàn cảnh như vậy.



“Không cần đâu, về nhà tôi giặt máy là được rồi.” Nói xong, Kiều Nhã Nguyễn nghe thấy tiếng bà chủ bắt đầu cằn nhằn bên trong, người kia lại áy náy nhìn cô.



“Tạm biệt.” Kiều Nhã Nguyễn nói, bật ô rồi quay người rời khỏi đó.



Cô đi tới đầu ngõ, quay đầu lại nhìn bóng người đang ngồi xổm dưới mái hiên kia.



Cô những tưởng rằng mọi cô gái đều giống như Thủy An Lạc và Mân Hinh, có một người đàn ông hoàn mỹ cưng chiều, yêu thương, còn có một đứa con đáng yêu, nô đùa chạy quanh.



Nhưng trên thế giới này, còn có người con gái đáng thương hơn cả cô, yêu mà không thể có được.



Từ đầu tới cuối, người phụ nữ kia nói chuyện với cô đều rất nhẹ nhàng. Sắc mặt cô ấy rất kém, kém đến độ làm một người bác sĩ, cô hiểu được, cô ấy đang gắng gượng, gắng gượng đến lúc con mình được sinh ra, nhưng sinh ra rồi thì sao nữa đây?



Cô ấy còn có thể tiếp tục chống đỡ nữa hay không?



Kiều Nhã Nguyễn nghĩ, vươn tay rút di động ra, sau đó mới phát hiện mình không hề có số của Sư Hạ Dương.



“Kiều Nhã Nguyễn, coi như mày làm một việc tốt đi.” Nói rồi cô nhanh chóng mở cửa bước lên xe.



Mà sau khi chiếc xe của cô rời đi, một chiếc xe khác đã từ từ đi theo sau. Cô không hề phát hiện ra, chỉ mải mê suy nghĩ chuyện của người phụ nữ ban nãy.