Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 1181 : Quay đầu [3]

Ngày đăng: 03:01 30/04/20


“Tạm thời vẫn chưa thể về được, Lan Hinh không phải là vấn đề mà vấn đề chính là bà ngoại biến thái của cô đấy!” Phong Phong ăn ngay nói thật trả lời.



“Bà ngoại tới rồi à?”



“Bà ta làm nhiều việc ép cô rời đi như vậy cơ mà, giờ sao có thể không đến được?” Phong Phong trầm giọng nói.



Thủy An Lạc tựa vào lưng ghế ngồi rồi rút miếng ngọc đeo trên cổ mình ra, sau đó nhẹ nhàng nắm lấy trong lòng bàn tay của mình.



Bà ngoại tới là chuyện ngoài dự đoán của cô.



Thủy An Lạc nghĩ rằng Long Nhược Sơ sẽ không xuất đầu lộ diện nhanh như vậy, nhưng không ngờ được lời hẹn một năm còn chưa đến mà bà ấy đã tới rồi.



“Anh Tứ, ngay từ đầu anh đã không thích tôi vì anh cho rằng tôi sẽ liên lụy đến Sở Ninh Dực đúng không?"" Thủy An Lạc đột nhiên lên tiếng hỏi.



Phong Phong hơi ngừng lại một chút: “Nhóc con, chuyện xưa như Trái Đất rồi, bây giờ nói cũng chẳng có ý nghĩa gì nữa cả!”



“Nếu như tôi thật sự là yêu quái thì liệu các người có giống người khác không?” Thủy An Lạc cúi đầu nói.



Phong Phong cười nhạo: “Người hay yêu? Nếu như cô là yêu nhưng ít nhất cô không hại người. Lan Hinh là người, Lâm Thiến Thần là người, Viên Giai Di cũng là người, nhưng những người đó đã làm những gì đây?”



“Chúng ta quay về đi thôi.” Thủy An Lạc bỗng lên tiếng.


Phong Phong đột ngột đạp chân phanh dừng xe lại, sau đó anh ta quay đầu nhìn chằm chằm Thủy An Lạc.



Thủy An Lạc vì cú dừng xe bất ngờ này mà bị lực quán tính đẩy cho đập luôn đầu vào ghế đằng trước.



“Thủy An Lạc, cô nhất định phải quay lại sao?”



Thủy An Lạc ngồi dậy xoa xoa cái trán bị đập đau điếng của mình, chờ cho cơn choáng váng qua đi rồi dứt khoát tựa vào lưng ghế phía sau.



“Không có ai hiểu Long gia hơn tôi cả! Long Nhược Sơ không bắt được tôi sẽ không từ bỏ ý định của mình đâu!” Thủy An Lạc nói.



“Thủy An Lạc...!” Phong Phong nhíu màu.



“Quay đầu đi anh Tứ!” Thủy An Lạc nói xong, cặp mắt hơi khép lại rồi lại mở ra.



Giây phút Phong Phong quay đầu lại thì đập vào mắt anh ta chính là đôi mắt màu tím đậm của Thủy An Lạc.



“Cô...” Phong Phong khiếp sợ. Anh ta tự nhận rằng đời này mình gặp không ít sóng to gió lớn nhưng đến bây giờ vẫn bị Thủy An Lạc dọa sợ.



“Đáng sợ nhỉ! Con mắt của tôi ấy!” Thủy An Lạc tự giễu nói.



Kỳ thực đôi mắt màu tím này không hề đáng sợ, thậm chí so với con mắt bình thường nó còn mang theo một vẻ đẹp khiến người ta say mê hơn, giống như Lạc Hiên vậy.



Nhưng đối với Thủy An Lạc mà nói thì đây chỉ là một bi kịch.



“Lạc Lạc, cô phải nghĩ cho kỹ! Bây giờ chúng ta tiếp tục đi về phía trước thì cô còn có hy vọng rời đi! Thế nhưng một khi đã quay đầu thì cái cô phải đối mặt chính là Long gia!”



“Tôi không quay về thì Ninh Dực phải làm sao bây giờ? Con của tôi phải làm sao đây? Còn Sở gia phải làm thế nào?” Thủy An Lạc vừa nói vừa siết chặt miếng ngọc trong lòng bàn tay: “Mẹ tôi không quay về có lẽ là vì bà ấy sợ Long Nhược Sơ. Anh trai của tôi giao ngọc bội cho tôi cũng vì anh ấy sợ Long Nhược Sơ! Nhưng còn tôi thì phải sao đây?”