Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 1209 : Đi gặp lan hinh [1]

Ngày đăng: 03:01 30/04/20


Thủy An Lạc phát hiện, Sở Ninh Dực đi càng ngày càng chậm.



“Đi đến phía trước nghỉ một lát đi, bọn họ nhất thời sẽ không quay lại được đâu.” Thủy An Lạc nói, đỡ Sở Ninh Dực tìm một khoảnh đất trống trải trước mặt ngồi xuống.



Sở Ninh Dực cố gắng duỗi chân mình ra một chút, nhịn không được nhíu mày lại.



Cơn đau có thể khiến cho Sở Ninh Dực phải nhíu mày, chắc hẳn là anh đã không thể chịu đựng được nữa rồi.



Thủy An Lạc nhìn xung quanh, muốn tìm chút thảo dược cho anh.



Sở Ninh Dực vươn tay nắm lấy tay cô, “Đừng lãng phí thời gian, em cũng đâu biết gì đâu.”



Ặc...



Câu sau mới là trọng điểm đúng không!



“Anh Sở, anh làm thế không sợ khiến vợ anh bị đả kích đến mất niềm tin vào cuộc sống à? Em mà đỏng đảnh hơn một chút nữa, chỉ cần anh nói một câu như thế thôi đã đủ em bật khóc rồi đấy biết không?” Thủy An Lạc tức giận bất bình nói.



Sở Ninh Dực nghỉ ngơi một chút, đỡ cánh tay của cô đứng dậy, “Được rồi, quen biết em lâu như vậy, anh chưa bao giờ thấy hai chữ đỏng đảnh ở trên người em cả.”



Thủy An Lạc: “...”


Thủy An Lạc khẽ gật đầu, “Thì ra đều là thật, không sợ cóng chết sao?”



“Trong lúc huấn luyện, đúng là cũng có người chết thật.” Sở Ninh Dực thấy cô có hứng thú, liền mở miệng nói với cô.



Ặc...



Thủy An Lạc nhịn không được vươn tay ôm chặt lấy anh, may mà anh đã giải ngũ, may mà anh đã sống sót qua khoảng thời gian đó.



“Vậy anh phải đội ơn quân đội không giết chết anh đấy.” Thủy An Lạc ngẩng đầu, muốn cười, thế nhưng lạnh quá cười không nổi.



“Em có nhớ vị trí cụ thể của thôn Long Gia mà chú Hạng nói với em không?” Sở Ninh Dực hỏi.



Thủy An Lạc nghiêm túc nghĩ, cuối cùng run run lắc đầu, “Chú Hạng nói, chỗ đó nằm dưới chân núi Châu, thế nhưng rất hẻo lánh, cho dù chú ấy có đến tận nơi bây giờ cũng chưa chắc có thể tìm được. Em nghĩ mình không tìm thấy đâu.”



Sở Ninh Dực gật đầu, vốn đã là chuyện may rủi rồi.



“Sở Ninh Dực, Sở Ninh Dực anh xem...” Thủy An Lạc đột nhiên kích động kêu lên.



Sở Ninh Dực nhìn theo hướng tay cô chỉ, là ánh đèn.



Có ánh đèn, chứng tỏ là có người.



Mà ở giữa sườn núi, có người cũng chỉ có thể là người ở rừng phòng hộ.



“Đi.” Sở Ninh Dực đưa Thủy An Lạc đi về phía đó. Trạm gác ở rừng phòng hộ có thể liên lạc với bên ngoài, cho nên bọn họ cuối cùng cũng tìm được đường cứu rồi.



Hai người đi gần nửa giờ mới đến được căn nhà gỗ của người sống trong rừng phòng hộ. Bên trong đèn sáng, những nơi như thế này bên trên đã được thiết kế tốt, được trang bị giữ ấm nhất định, cho nên mới đứng ở cửa hai người đã cảm nhận được nhiệt độ ấm áp trong đó rồi.