Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 1215 : Đi gặp lan hinh [7]

Ngày đăng: 03:01 30/04/20


Hai bàn tay đang đặt trên bàn của Lan Hinh siết chặt lại, có vẻ như đã bị lời Thủy An Lạc vừa nói chọc tức.



“Còn nữa.” Thủy An Lạc càng cười rộ hơn, “Chắc cô tìm đám người kia cũng tốn công tốn sức lắm đấy nhỉ, đập người ta đau thế cơ mà. Nhưng chẳng lẽ cô không phát hiện ra chuyện sau đó không thấy đám người đó đâu nữa à? Hay cô căn bản không hề để tâm gì tới đám người đó?”



Lan Hinh nheo mắt lại, “Là cô?!”



Thủy An Lạc nhún vai, “Tôi làm gì có cái khả năng đấy.”



Lan Hinh nắm tay thành quyền, trên tay đã nổi đầy gân xanh.



“Sau đó thì sao? Chắc vẫn phải có gì khác nữa chứ.”



“Phải, còn chứ. Cô hận tôi như vậy, hận tới nỗi không để ý tới tính chất hợp lý của một vấn đề, chỉ một mực muốn giết tôi thôi sao? Chuyện phóng hỏa cô muốn dùng cái xác đó để hại tôi. Chuyện của Triệu Miểu, là vì cô ta đã nhìn thấu cô, muốn tranh luận với cô. Cô giết cô ta, rồi mang xác đi cũng chỉ vì muốn hại tôi thôi à.”



Thủy An Lạc nói xong, trong phòng thăm hỏi bỗng yên tĩnh trở lại.




“Phải, tôi muốn giết cô, ngay từ ngày đầu tiên trở về thành phố A này tôi đã muốn giết cô rồi.” Lan Hinh tức giận nói, “Cô có gì tốt mà khiến anh ấy để tâm đến cô như vậy chứ? Cô có gì tốt để khiến Sở Ninh Dực vì cô mà không tiếc bỏ ra bất cứ giá nào để đối địch với tôi hả?”



Lan Hinh có chút kích động, “Cô có biết sau khi tôi bất ngờ biết được thân thế của cô, tôi đã vui đến thế nào không? Vì cuối cùng tôi cũng có thể phản kích lại được rồi.”



“Bất ngờ?” Thủy An Lạc nghiền ngẫm hai chữ này, chuyện của Long gia, trên thế giới này không có nhiều người biết, sao cô ta lại tình cờ biết chuyện được.



Nhưng rõ ràng là Lan Hinh cũng không định nhiều lời, cô cũng không nói nhiều nữa.



“Chuyện đã đến nước này, tôi cam bái hạ phong. Tôi biết, anh ta cũng sẽ không để tôi sống đâu. Nhưng Thủy An lạc, cô đừng rằng cô như vậy đã là thắng được tôi.” Lan Hinh nói xong bỗng đứng dậy.



Sở Ninh Dực lập tức đứng dậy kéo Thủy An Lạc ra sau lưng mình, phòng bị nhìn Lan Hinh, như thể muốn xem xem rốt cuộc người phụ nữ này muốn làm gì.



Thủy An Lạc cũng bị giật mình, vì Lan Hinh suýt chút nữa đã bổ nhào vào người cô.




Nụ cười của Lan Hinh trở nên dữ tợn, “Thủy An Lạc, cô cũng dùng cách này để hại chết Lâm Thiến Thần đúng không? Lợi dụng chính cô ta để giết cô ta, cô mới thật sự là hung thủ giết người thật sự.”



Thủy An Lạc khẽ đẩy tay Sở Ninh Dực ra, lại bước tới phía trước, “Lan Hinh, người không vì mình trờ tru đất diệt. Cũng như chuyện này, người khác không gây sự với tôi tôi cũng không gây sự với người ta. Nhưng cô hết lần này tới lần khác muốn đẩy tôi vào chỗ chết. Thế nên, trừ khi cô chết, chúng ta không còn sự lựa chọn nào khác nữa cả.”



Giọng Thủy An Lạc không lớn, nhưng từng lời từng chữ như đánh vào tai Lan Hinh.



Lan Hinh cũng tới sát cô, “Cô cho rằng một người đàn ông có thể bảo vệ được cô bao lâu, trái tim của bọn họ có thể ở lại bên cô bao lâu chứ?”



Thủy An Lạc hơi nhếch môi lên: “Trước giờ tôi đều không bàn luận với những người không hiểu tình yêu là gì về chuyện này.”



Nói rồi Thủy An lạc quay sang nhìn Sở Ninh Dực: “Những gì em muốn nói em đều nói cả rồi, mình đi thôi.”



Sở Ninh Dực gật đầu đưa cô rời khỏi đây.



“Phải rồi.” Trước khi ra đến cửa, Thủy An Lạc quay lại nhìn Lan Hinh: “Cô yên tâm đi, cô sẽ không chết đâu. Ít nhất tôi sẽ để cô trông thấy thành tựu thuộc về cô, những kỷ lục mà không người nào có thể phá vỡ được của cô, tôi sẽ phá vỡ từng cái một. Nếu cô chết rồi thì tất cả những chuyện này đều còn ý nghĩa gì nữa.”



Hồi học đại học, Lan Hinh là một nhân tài, thế nên cô ta tự cho mình quyền kiêu ngạo chắc cũng vì những kỷ lục trước giờ chưa từng bị phá vỡ kia.