Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy
Chương 1220 : Chém gió hơi ghê rồi đấy [2]
Ngày đăng: 03:01 30/04/20
Thủy An Lạc cẩn thận đỡ sau người cu cậu tránh để cu cậu bị ngã.
Tiểu bảo Bối vào bếp, chỉ vào chỗ để sữa bột của nhóc: “Ừm~”
Thế này có nghĩa là Tiểu Bảo Bối đói, muốn uống sữa rồi đây.
Thủy An Lạc lại bế nhóc lên, “Nhà hết nước nóng rồi, để mẹ đi đun nước đã nhé.”
Tiểu Bảo Bối ôm tay mình nghiêm túc gật đầu, rất hiểu chuyện.
Sở Ninh Dực vào bếp, cầm lấy ấm đun nước Thủy An Lạc đưa cho đi đun nước.
“Mai anh sẽ gửi chút đồ cho Long Nhược Sơ, em có muốn gửi gì không?” Sở Ninh Dực hỏi.
Thủy An Lạc ngẩn ra, tò mò nhìn anh: “Gửi đồ?”
“Mấy quyển sách kinh dịch, với thuật thôi miên, và một bản ghi âm nữa.” Sở Ninh Dực thản nhiên nói.
Thủy An Lạc chớp mắt: “Ghi âm gì cơ?”
Mấy cái trước thì cô hiểu, nhưng còn sau thì là gì?
“Sự thật về chuyện người nhà họ Long chết, phải có người bồi táng.” Sở Ninh Dực nhếch môi, tựa vào bệ bếp đón lấy Tiểu Bảo Bối.
Thế có nghĩa là anh Sở muốn gửi mấy thứ này để tát vào mặt Long Nhược Sơ à.
Tất cả những gì bà có, đều là lừa đảo cả.
Lần này Long Nhược Sơ quay trở lại, gặp phải Sở Ninh Dực nên không đạt được lợi ích nào cả.
Ngược lại còn bị Sở Ninh Dực “tát” đốp cho một cái vào mặt.
“Anh nói xem, liệu bà ta có bị tức chết không?” Thủy An Lạc chớp mắt hỏi.
Sở Ninh Dực nhướng mày, đây không phải là điều mà anh quan tâm.
Thủy An Lạc chọc chọc cằm mình, trước khi mở nước thì đi lấy bình sữa với sữa ra.
“Chắc lần này bà ta phải nhìn rõ sự việc rồi nhỉ, đâu thể bị anh tát một cái như thế rồi còn dám quay lại đây chứ?”
“Chắc chắn sẽ quay lại, nhưng tạm thời thì bà ta đừng mơ. Bà ta chỉ đưa có mình Bạch Dạ Hàn rời khỏi đó chứng tỏ rằng bà ta cũng đã tổn thất rất nghiêm trọng. Còn vì tại sao thì anh nghĩ là em cũng đoán ra.” Sở Ninh Dực nói rồi nhấc siêu nước lên, bảo Thủy An Lạc đặt bình xuống sau đó rót nước sôi vào.
Thủy An Lạc tráng bình bằng nước sôi một lượt, cần thận sờ thử nước trong đó rồi mới cho sữa bột vào.
Để lấy được cỏ Long Lân, phải lấy mạng người để đánh đổi.
Long Nhược Sơ đúng là người không có chuyện gì là không làm được.
“Em đưa ngọc bội cho Tát Phổ Man rồi nên cũng chẳng còn gì để đưa bà ta nữa cả.” Nói rồi cô đặt bình sữa lên bàn, bảo Sở Ninh Dực rót nước vào.
Sở Ninh Dực nhướng mày, “Em có chắc không phải là cho nước trước, cho bột sau không thế?”
Ặc...
Thủy An Lạc chớp mắt ngẩng đầu, gần đây toàn là thím Vu chăm Tiểu Bảo Bối nên cô cũng quên mất không biết bao lâu cô chưa pha sữa cho con rồi.
“Không, không sao đâu.” Thủy An Lạc cười ha hả, sau khi Sở Ninh Dực rót nước vào liền vặn bình lại, khẽ lắc sữa.
Sở Ninh Dực: “...”
Anh không nói gì nữa, dù sao thì vợ anh còn biết cho sữa vào cũng đã là giỏi lắm rồi.
Tiểu Bảo Bối: “...”
Thôi bỏ đi, nhóc có thể lớn lên đã là một kỳ tích rồi, cũng không cần phải yêu cầu quá cao với mẹ mình làm gì.
“Chiều nay thím Vu sẽ tới, giờ ra ngoài ăn trưa nhé?” Vì tủ lạnh lúc này còn sạch hơn cả cái mặt hai người nữa.
Thủy An Lạc quay lại nhìn một cái, sau đó lại ngó qua nhà hàng xóm, “Đi ăn chực đi.”
Đó chính là cái lợi của việc có hàng xóm đấy, không muốn nấu cơm thì nói một cách hay ho khác chính là có thể đi ăn chực được.
Sở Ninh Dực nhìn cái vẻ đắc ý của vợ mình. May mà Mân Hinh thuộc kiểu người trưởng thành, nếu không chắc anh thật sự không yên tâm nổi mất.
Đúng giữa trưa, An Phong Dương về đến nhà để nấu cơm cho vợ ăn, không ngờ lại gặp hai con châu chấu này, đã thế còn mang theo cả một con châu chấu con tới nữa.