Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 1231 : Sở ninh dực chỉ thuộc về thủy an lạc [3]

Ngày đăng: 03:01 30/04/20


Gió xuân ấm áp nhưng vẫn chẳng thể nào làm ấm lên nhiệt độ giữa hai người họ.



Kiều Nhã Nguyễn cố chấp muốn có một câu trả lời, nhưng Phong Phong lại nhất quyết không lên tiếng.



Kiều Nhã Nguyễn nghĩ chỉ cần anh ta có thể nói một câu thôi thì cô nguyện làm người vượt qua ngôi mộ đang chắn giữa bọn họ kia.



Hiện tại Phong Phong không phủ nhận thì cô vẫn sẽ thích anh ta.



Nếu đã yêu thì cô sẽ vì bản thân mà cố gắng.



Nếu trong lòng Phong Phong đã có cô thì tại sao không vì chính bản thân mình mà cố gắng một chút?



Cả người Phong Phong căng cứng, cuối cùng quay người đi.



Kiều Nhã Nguyễn ngẩng đầu lên để mặc những giọt nước mắt lăn xuống.



“Được, tôi đã hiểu rồi.” Kiều Nhã Nguyễn nói dứt lời liền dứt khoát mở cửa ngồi vào xe, sau đó phóng xe rời đi.



Phong Phong quay đầu lại nhìn bóng dáng Kiều Nhã Nguyễn đang xa dần, cảm giác đau đớn khiến anh ta phải đưa tay siết chặt lấy lồng ngực của mình.



Lúc George chạy nơi đến thì thấy Phong Phong đang ngồi một mình bên vệ đường.



Rõ ràng là một thằng đàn ông mà sao mỗi lần đối mặt với vấn đề lại ủy mị hơn cả phụ nữ như vậy?
“Tao bảo này, mày không thấy lần này Phong Ảnh đế chơi rất hay sao?” Thủy An Lạc chậc lưỡi nói: “Không ngờ anh ta lại có thể làm chuyện như vậy, nói mau, mày với Sư Hạ Dương làm cái gì thế? Đến mức độ mà anh ta phát điên đập luôn cả quán cafe của người ta?”



“Cút! Tao vừa ra cửa thì trùng hợp gặp mặt không được sao? Người ta thay mặt vợ nói một tiếng cảm ơn với tao thì có vấn đề gì chắc? Người ta lịch sự hơn anh ta thì là phạm pháp à?” Kiều Nhã Nguyễn càng nói giọng càng cao.



Thủy An Lạc vỗ nhẹ Tiểu Bảo Bối vừa bị giật mình rồi tiếp tục nói: “Gái à, mày bình tĩnh chút đi, giảm tốc độ xuống.”



Kiều Nhã Nguyễn nghe Thủy An Lạc nói vậy thì hơi ngừng lại một chút: “Sao bây giờ mày lại ăn nói bình tĩnh như vậy?”



“Chị đây lịch kiếp, sắp thăng rồi.” Thủy An Lạc chậc lưỡi nói.



“Lượn đi!” Kiều Nhã Nguyễn tức giận mắng: “Giờ thì mày hạnh phúc quá rồi. Sở tổng chỉ còn thiếu mỗi nước treo mày trên lưng mang đi rêu rao thôi đấy.”



“Treo trên lưng mang ra ngoài? Phải là cõng trên lưng mang ra ngoài mới đúng chứ?” Thủy An Lạc chắc chắn ai kia đã bị kích động tới độ mụ não luôn rồi.



“Cút ra đây cho tao, đi uống rượu với tao.”



“Anh Sở không cho...”



“Thủy An Lạc!!!”



“Đi, đi, đàn ông chỉ là mây bay, tình chị em mới là tình yêu đích thực!” Thủy An Lạc vội vàng sửa lời: “Nhưng mà người chị em à, trước đó có thể cho tao dỗ người đàn ông nhỏ của tao ngủ đã được không?”



Lần này thì Kiều Nhã Nguyễn không phản đối, dù sao con cái vẫn là quan trọng nhất. Kiều Nhã Nguyễn nói địa điểm xong liền cúp máy.



Thủy An Lạc thở dài đánh thượt một cái, cô cúi đầu nhìn con trai đang buồn ngủ: “Mẹ nuôi của con chọn người yêu kiểu gì vậy hả?”



Thủy An Lạc vừa mới dứt lời thì đột nhiên cảm thấy nhiệt độ trong phòng hạ xuống. Cô ngẩng đầu lên, chớp chớp mắt nhìn anh Sở đang đứng trước cửa phòng tắm.



Có điều ánh mắt của anh có gì đó không được đúng lắm.