Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy
Chương 1236 : Sở ninh dực chỉ thuộc về thủy an lạc [8]
Ngày đăng: 03:01 30/04/20
Cho đến khi bóng dáng hai người kia hoàn toàn biến mất thì Thủy An Lạc mới từ từ thu tầm mắt của mình lại.
Sở Ninh Dực đưa tay kéo cô vào lòng mình: “Bị người ta sàm sỡ à?”
Giọng điệu của anh nghe có vẻ rất bình thường, nhưng trong đó lại có cả sự tức giận.
Thủy An Lạc ngẩng đầu lên, có lẽ là vì đeo kính áp tròng khiến mắt của cô có chút khó chịu cho nên cô muốn xua sự khó chịu ấy đi.
Sở Ninh Dực vội cầm lấy tay cô, đã say thành cái dạng này thì đâu biết nặng nhẹ thế nào, nhỡ đâu lại làm hỏng luôn mắt mình thì anh lại đau lòng lắm.
Sở Ninh Dực cẩn thận giúp cô lấy kính áp tròng ra rồi cất vào trong cái hộp nhỏ, sau đó cất lại vào túi của cô.
Không có kính áp tròng che đi, đôi mắt màu tím biếc của Thủy An Lạc càng trở nên rõ ràng hơn dưới ánh đèn.
Màu tím này còn có sự lấp lánh của hơi nước.
“Nó nói nó rất hâm mộ em.” Thủy An Lạc dựa vào lòng Sở Ninh Dực rồi đưa tay vuốt ve mặt anh: “Anh biết không? Em cũng từng tự hâm mộ em lắm, bởi vì Sở Ninh Dực là của em, anh là của em.”
Sở Ninh Dực nghe lời nói lung ta lung tung không rõ tiếng của cô thì biết cô say thật rồi.
Một ly đã ngã, vậy mà còn chẳng biết xấu hổ đi uống rượu với người ta.
Sở Ninh Dực rút khăn tay ra giúp cô lau đi giọt lệ vương trên khóe mắt: “Thế sao em lại khóc thế này?”
Sở Ninh Dực rút khăn tay ra giúp cô lau đi giọt lệ vương trên khóe mắt: “Thế sao em lại khóc thế này?”
“Sở Ninh Dực đâu rồi, Sở Ninh Dực đâu?” Thủy An Lạc đột nhiên ngồi dậy khỏi lòng Sở Ninh Dực, ánh mắt nhìn dáo dác xung quanh như thể đang tìm người.
Sở Ninh Dực: “...”
Đây chính là mượn rượu làm càn trong truyền thuyết đấy hả?
“Anh là Sở Ninh Dực của em.” Sở Ninh Dực nói rồi lại kéo người ngã vào lòng ngực mình, sau đó lại trầm giọng nói tiếp: “Em say rồi à?”
“Anh là Sở Ninh Dực á?” Thủy An Lạc tò mò hỏi, sau đó ợ một cái: “Không phải, anh không phải, Sở Ninh Dực dữ lắm, dữ cực kỳ luôn ấy.”
Thủy An Lạc vừa nói vừa làm một cái mặt quỷ để chứng minh điều cô nói là thật.
Sở Ninh Dực: “...”
Xem ra điên không nhẹ rồi.
“Sở Ninh Dực dữ thế nào?” Cái trán của Sở Ninh Dực đã hơi thấy đau đau, vợ anh uống rượu xong điên không nhẹ chút nào.
Có điều Sở Ninh Dực còn chưa xong thì người trong lòng đã dịu lại.
“Ba, em muốn ba em, em muốn ba...” Thủy An Lạc nhỏ giọng lầm bầm, có vẻ như sắp chìm vào giấc ngủ.
“Ba, em muốn ba em, em muốn ba...” Thủy An Lạc nhỏ giọng lầm bầm, có vẻ như sắp chìm vào giấc ngủ.
Sở Ninh Dực thầm thở dài một cái rồi vỗ nhè nhẹ lên bả vai của cô: “Ba vợ của tôi đã về chưa?”
“Thủy tổng đã về từ mấy hôm trước rồi, có vẻ như ông ấy định giao hẳn Viễn Tường cho thiếu phu nhân để đi tiếp, còn chưa trở lại nữa.” Chú Sở lên tiếng trả lời, ông có chút không yên lòng nhìn về phía Thủy An Lạc.
“Ông ấy dám làm vậy sao?” Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn cô gái đang ngủ trong lòng mình, một khi đã giao cho cô thì Công ty Khoa học kỹ thuật Viễn Tường sẽ phá sản thật mất.
Chú Sở chăm chú lái xe, không nói gì khác nữa.
***
Trước cửa quán bar, Phong Phong đợi đến khi Kiều Nhã Nguyễn khóc mệt rồi thiếp đi trên vai mình mới ôm cô quay về xe.
George bất đắc dĩ nhìn cặp đôi oan gia này, cho tới bây giờ anh ta cũng không hề biết hóa ra Phong Phong lại là một thằng đàn bà đến vậy.
Phong Phong đặt Kiều Nhã Nguyễn ở băng ghế sau, anh ta ngắm nhìn cô một lúc rồi mới đứng dậy lui ra: “Đưa cô ấy về đi.
“Cậu nói gì cơ? Tôi đưa cô ấy về á?” George bàng hoàng nói.
Đây là cơ hội tốt đến nhường nào chứ?
Cái tên này điên thật rồi sao?
“Tôi không có cách gì để cho cô ấy một tương lai chung đôi cho cả hai chúng tôi cả. Mà nếu đã không thể cho cô ấy thì thà rằng tôi không cho cô ấy bất cứ thứ gì còn hơn.” Phong Phong vừa nói vừa nhìn Kiều Nhã Nguyễn một lần nữa rồi đóng cửa xe lại, sau đó nhanh chóng xoay người rời khỏi đây.
George thở dài, cuộc đời của hai người này chẳng phải chỉ có một Kỳ Nhu đang kẹp ở giữa thôi sao? Nhưng mà người tên Kỳ Nhu ấy cũng đã qua đời rồi còn gì?
Thực sự là khiến những kẻ ngoài cuộc như anh ta rầu đến chết mất!