Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy
Chương 1241 : Sinh con phải sinh cho sớm [3]
Ngày đăng: 03:01 30/04/20
Lăn lăn lộn lộn một hồi, Thủy An Lạc được Sở Ninh Dực ôm đi tắm rửa sạch sẽ rồi quăng vào ổ. Vừa chạm vào ổ chăn ấm áp thì Thủy An Lạc đã thấy buồn ngủ, thậm chí bây giờ cô còn chẳng muốn cử động ngay cả một đầu ngón tay nữa.
Sở Ninh Dực kéo người vào lòng mình. Thủy An Lạc hơi giật mình một cái nhưng không giãy ra.
“Sinh thêm một đứa nữa nhé?” Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn Thủy An Lạc.
Nhìn thì có vẻ anh đang thương lượng nhưng Thủy An Lạc biết cái người này đã tự mình quyết định rồi. Nếu không anh tự dưng liều mạng lăn đi lộn lại với cô như vậy để làm gì chứ?
Sở Ninh Dực cảm thấy cô chưa thể ngủ được, Sở tổng nhà cô lại lên cơn rồi.
Vậy nên Thủy An Lạc cố gắng vực dậy tinh thần mà mở mắt ra, cô nhìn thẳng vào người đàn ông đang chống đầu lên nhìn cô.
Thủy An Lạc tự tóm lấy vai của mình rồi nói: “Anh Sở, hôm nay anh làm sao thế hả?”
Sở Ninh Dực nhìn cô, cuối cùng nằm xuống rồi kéo người vào trong lòng: “Không có gì, chỉ là anh muốn có một cô con gái giống em để cảm nhận được cảm giác của ba em thôi.”
“Sau đó ly hôn với em rồi đem con gái của em đi?”
Thủy An Lạc vừa mới dứt lời liền bị Sở Ninh Dực thẳng tay đập một phát lên đầu, cái cô ngốc không biết giữ mồm giữ miệng này lại ngứa đòn rồi.
Thủy An Lạc bị đau liền kêu lên một tiếng. Cô còn chưa kịp ý kiến thì đã bị Sở Ninh Dực bịt hai mắt lại: “Ngủ đi, nếu em không mệt thì lại thêm một lần nữa?”
“Ngủ, ngủ!” Thủy An Lạc vội vàng nói rồi chui vào lòng Sở Ninh Dực đi ngủ.
Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn vợ ngốc nhà mình, thấy cô đã ngủ rồi mới khẽ nói một câu: “Sớm sinh một cô con gái, cũng sớm biết được liệu có phải là mắt tím hay không.”
Sở Ninh Dực nhớ rõ, tin tức lấy được sáng hôm nay cho thấy bác sĩ tư nhân của Long Nhược Sơ đã đi vào lâu đài cổ, như vậy cũng có nghĩa là bà ta đã lấy được cỏ Long Lân, một khi có kết quả mà lúc đó anh mới chuẩn bị phòng vệ thì là quá muộn.
Một mình Tiểu Bảo Bối đúng là rất cô đơn, vậy nên sinh một đứa nữa cho thằng bé có bạn. Sau đó bọn họ sẽ không sinh tiếp nữa.
Lúc Thủy An Lạc tỉnh lại ngày hôm sau thì chỉ cảm thấy eo mỏi lưng đau.
Trong lòng cô âm thầm mắng Sở Ninh Dực một trận rồi mới đi vào nhà tắm rửa mặt.
Lúc Thủy An Lạc xuống lầu thì nghe thấy Sở Ninh Dực đang nói chuyện với một người khác. Tiểu Bảo Bối đang ê a ngồi trên đùi anh tự chơi lấy, người còn lại đang ngồi quay lưng về phía cô.
Liệu đây có phải gia sư mới của cô không?
“Anh Sở, thông thường thì một giờ gia sư có giá bốn mươi lăm tệ, anh lại đưa tôi một trăm rưỡi, liệu có phải có nhầm lẫn gì không?”
Gia sư lần này là một cậu học sinh, giọng nói của cậu ta rất dễ nghe.
Sắc mặt của Sở tổng không dễ chịu cho lắm, Thủy An Lạc nghĩ chắc lúc chú Sở tìm người lại quên mất không đưa cho Sở tổng duyệt trước rồi.
“Người nhà tôi có hơi khó dạy.” Sở Ninh Dực hời hợt nói.
Cậu gia sư kia hơi sửng sốt một chút. Cậu ta chẳng lạ gì Sở Ninh Dực nhưng mà đối với người vợ tên Thủy An Lạc của anh thì chỉ nghe được qua báo chí, người kia cũng chính là đàn chị của cậu ta. Còn cậu con trai của Sở Ninh Dực nghe nói cũng chưa đủ tuổi vào lớp một nữa là.
Chẳng lẽ là để cậu ta dạy nhóc đó?
Chính là nhóc con còn chưa biết nói đang ngồi trên đùi Sở Ninh Dực á?
“Anh Sở, tôi chưa từng dạy trẻ con bao giờ.” Cậu sinh viên kia có chút khó nói, bởi vì cậu nhóc kia còn kinh khủng hơn cả trẻ sơ sinh.
Trẻ em?
Cái quỷ gì thế?
Thủy An Lạc hơi ngẩn ra.
Tiểu Bảo Bối ôm súng nhỏ của mình ngẩng đầu, cái gì thế? Đừng có lôi con vào chuyện này, con rất vô tội đấy nhé.
Nhưng mà Sở Ninh Dực lại rất bình tĩnh mà ngẩng đầu lên nhìn Thủy An Lạc: “Lạc Lạc, qua đây.”
Thủy An Lạc gãi gãi đầu mình rồi lết dép đi tới bên cạnh Sở Ninh Dực.
“Đàn chị?” Cậu sinh viên kia bất ngờ kêu lên một tiếng, nhưng không biết nghĩ tới chuyện gì đó, cậu ta liền đứng phắt dậy, “Anh Sở, tôi còn có việc, tôi xin phép không nhận việc gia sư này.”