Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy
Chương 1246 : Sinh con phải sinh cho sớm [8]
Ngày đăng: 03:01 30/04/20
Dãy hành lang này thế mà vô cùng náo nhiệt, không còn bất cứ chỗ trống nào.
Thủy An Lạc nhìn quanh, cô cố gắng tìm một vị trí nào đó gần một chút, như vậy mới có thể dễ dàng chuyển đạo cụ qua.
“Thật không ngờ hôm nay lại có cơ hội thấy Sở tổng với Phong Ảnh đế, hy vọng lát nữa sẽ có thể chụp được một tấm ảnh!”
“Chẳng phải Sở tổng và An tổng mới là một đôi sao? Thế quái nào bây giờ lại quay ra hẹn hò với Phong Ảnh đế rồi?”
“Nhà giàu ý mà, chúng ta cứ có tin để lấy là được rồi.”
Khóe miệng Thủy An Lạc giật giật.
“Trước đây ảnh của Sở phu nhân đều bị “thủ tiêu” hết, tìm cả thành phố A này cũng không có một tấm, cô đã từng gặp vợ của Sở tổng chưa?”
Ảnh của cô bị “thủ tiêu”?
Là do Sở Ninh Dực làm sao?
Có lẽ là vì khoảng thời gian trước có quá nhiều những tin tức liên quan đến cô, nên anh không muốn cô bị ảnh hưởng về sau.
“Từng gặp rồi, trông chẳng ra làm sao cả. Không hiểu cô ta dựa vào cái gì mà dám cướp người của Vương gia chứ!” Cô gái đứng bên cạnh Thủy An Lạc tức giận nói.
Thủy An Lạc cúi đầu nhìn con trai, bộ dạng của cô trông chẳng ra làm sao thật à?
Cái tên đàn ông này muốn bị điểm âm à?
“Chẳng phải tôi đã mang cả thằng bé đến đây rồi sao? Tôi nghĩ là anh hiểu được.” Thủy An Lạc thản nhiên nói, hoàn toàn coi con trai bảo bối nhà mình thành đạo cụ.
“Đây là con của cô à?” Người đàn ông kia giật mình, có ai thích làm ba của đứa bé không phải do mình sinh ra chứ.
Thủy An Lạc chớp chớp mắt: “Đúng thế, lẽ nào mẹ của anh không nói gì với anh à? Đây chính là con trai tôi đấy!”
Sắc mặt của tên đàn ông kia cực kỳ khó coi, hắn ra đứng phắt dậy: “Cô còn là sinh viên mà đã sinh con là sao hả?”
Thủy An Lạc không nhịn được mà liếc mắt một cái, tên đàn ông này nhìn bề ngoài thì có vẻ tử tế nhưng bên trong cũng chỉ là một tên ngụy công tử mà thôi.
Thủy An Lạc ôm con trai đứng dậy: “Đang đi học mà sinh con thì sao? Ai dám nói đang ngồi trên ghế nhà trường thì không được sinh con?”
“Cô là đồ vô liêm sỉ!” Người đàn ông kia đứng lên rồi giật lấy cái túi của mình: “Cái loại đàn bà như cô mà mẹ tôi còn khen lên tận trời, thảo nào vội vã muốn coi mắt như thế, hóa ra là muốn bắt tôi đổ vỏ!”
“Anh nói ai là đồ vô liêm sỉ đấy?” Kiều Nhã Nguyễn vừa mới bước chân vào cửa đã nghe được câu này, cô không cần nghĩ nhiều mà lập tức nổi giận đáp trả một câu.
Lúc Kiều Nhã Nguyễn đến thì cửa phòng được bao cũng được kéo ra.
Thủy An Lạc âm thầm rủa một tiếng, thế này đúng là khó xử thật!
“Bạ bạ, bạ bạ~” Người hưng phấn nhất đương nhiên là Tiểu Bảo Bối. Nhóc vừa trông thấy ba mình liền sung sướng cứ như phát hiện ra đại lục mới.
Sở Ninh Dực vươn tay đón lấy Tiểu Bảo Bối rồi cúi đầu nhìn Thủy An Lạc: “Sao em lại ở đây?”
Tại sao cô lại ở đây ấy hả?
Thủy An Lạc sờ sờ cái cổ của mình, đây đúng là câu hỏi hay đấy, cô mà há mồm nói là đi xem mắt thì kiểu gì cũng bị Sở tổng cho một tát thăng thiên luôn quá.