Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 1259 : Phong ảnh đế đoạn tuyệt với cp thái tử [1]

Ngày đăng: 03:02 30/04/20


Lúc Sở Ninh Dực bế con trai tới quán bar thì các phóng viên đã bu đầy bên ngoài. George đang cố gắng duy trì hiện trường.



“Chỉ là gần đây Phong Phong chịu áp lực quá lớn thôi, mọi người cứ yên tâm đi, chắc chắn không đánh người đâu.” George toát hết cả mồ hôi đầu mà nói.



Tiểu Bảo Bối được ba ôm rất chặt, đôi mắt to tròn xoay tít nhìn đám người dưới hành lang, có vẻ như nhóc đang muốn hỏi: Lại làm sao thế ạ?



Sở Ninh Dực lững thững bế Tiểu Bảo Bối đi vào. Tình cảnh bên trong đã không thể dùng từ hỗn loạn để hình dung được nữa, vậy nên có thể kết luận rằng sức ảnh hưởng của Kiều Nhã Nguyễn đối với ai kia đúng là lớn thật.



Tiểu Bảo Bối nhô cái đầu ra khỏi lòng ba mình rồi lập tức rụt đầu lại, còn Sở Ninh Dực chỉ cần dùng một tay đã có thể bắt được cái chén đang bay tới rồi trở tay ném trở về khiến nó đập vào đầu gối của Phong Phong. Anh ta bị đau liền khụy một chân xuống.



An Phong Dương đứng cách đó không xa nhìn thấy Sở Ninh Dực thì nhẹ nhàng lắc lắc ly rượu trong tay: “Sao cậu lại mang cả thằng nhóc đến đây thế?”



“Tăng kinh nghiệm.” Sở Ninh Dực nhẹ nhàng đáp lại ba chữ.



An Phong Dương: “...”



Có ai tăng kinh nghiệm như thế này sao?



Sở Ninh Dực không thèm để ý đến Phong Phong đang quỳ dưới đất chuẩn bị đứng dậy, dám đập con của anh, muốn làm loạn đấy à?




Tiểu Bảo Bối lại nhô cái đầu ra ngoài lần nữa. Sau khi xác nhận không có gì nguy hiểm nhưng cái chân mày nhỏ xíu lại nhíu chặt lại, cái tay ú nần còn chỉ thẳng vào Phong Phong: “Hú...” Nhóc vẫn nhớ đây chính là chú Tư đó.



Sở Ninh Dực ôm con trai ngồi xuống ghế rồi quay sang nhìn Phong Phong: “Nhìn bộ dạng của cậu mà xem.”



“Cậu nói xem cô ta có cái quái gì tốt chứ? Chẳng lẽ ông đây nhất định phải là cô ta thì mới được hay sao?” Phong Phong tức giận mở miệng rồi lao tới, mạnh mẽ giằng lấy ly rượu trong tay An Phong Dương mà đổ vào miệng.



“Nhu~ nhu~!” Tiểu Bảo Bối bĩu cái mỏ của mình ra rồi nói một cách giòn giã.



Phong Phong hơi khựng lại một chút rồi cúi đầu nhìn bé con.



“Nhìn cái gì mà nhìn? Đến đứa bé mới được có một tuổi còn biết cậu bị ngu đấy.” Sở Ninh Dực lạnh nhạt nói.



An Phong Dương thổ huyết, Sở Đại à, cậu xác định cái thằng nhóc này nhà cậu là đứa nhóc mới một tuổi sao?



Trong lòng Phong Phong bị tổn thương không ngừng, anh ta cứ thế bị một thằng nhóc xấu xa khinh bỉ à?



Phong Phong ngồi phịch xuống giữa hai người anh em rồi lại tiếp tục nốc rượu.



Sở Ninh Dực duỗi tay nắm chặt lấy cổ tay của Phong Phong, sau đó trầm giọng nói: “Dạ dày của cậu đủ cứng sao, không muốn sống nữa à?”
Sở Ninh Dực duỗi tay nắm chặt lấy cổ tay của Phong Phong, sau đó trầm giọng nói: “Dạ dày của cậu đủ cứng sao, không muốn sống nữa à?”



“Sở Đại, từ ngày có Thủy An Lạc thì anh ngày càng dài dòng!” Phong Phong cười khẩy một cái rồi nói, chỉ là một người phụ nữ thôi mà, ảnh hưởng lớn như vậy được chắc.



Sở Ninh Dực thả tay người anh em của mình ra rồi mặc kệ muốn uống thế nào thì uống, lần này có uống đến chết anh cũng kệ xác.



An Phong Dương nhìn người đàn ông đang nốc rượu: “Là đàn ông thì đừng có mặc váy nữa, đừng có để đến lúc người ta đi thật rồi thì ngay cả cơ hội để hối hận cũng không có đâu.”



“Ông đây cứ nhất định phải là cô ta thì mới được chắc?” Phong Phong vẫn tức giận.



“Đần đần đần...”



“Thằng oắt này im ngay!”



Tiểu Bảo Bối bị quát thì lập tức run bắn lên một cái, đôi mắt to tròn ngập vẻ tủi thân chiếu thẳng vào ông già nhà mình.



Sở Ninh Dực lạnh mặt nhìn Phong Phong: “Quát nó làm cái gì?” Ngay cả anh cũng không nỡ nói nặng con trai nhà mình một câu thế mà cái tên này lại còn dám quát nó?



Tiểu Bảo Bối hầm hừ nhìn Phong Phong, dám mắng nhóc sao, thế thì đừng có thắc mắc tại sao không cua được mẹ nuôi, đáng đời!



Phong Phong lại càng nghẹn, tuy rằng lời này của Sở Ninh Dực nghe có vẻ không nặng nề nhưng mà nó lạnh căm căm, khiến người ta cảm thấy rét run.



“Được rồi, chuyện điều tra Long Nhược Sơ thế nào rồi?” An Phong Dương đột nhiên nói.



“Long Nhược Sơ à, lần này bà ta không mang Bạch Dạ Hàn theo nữa. Có vẻ như bà ta đã hết tin tương Bạch Dạ Hàn rồi. Bà ta chỉ mang theo hai nữ hầu tâm phúc của bà ta thôi.” Phong Phong thu lại sự tức giận của mình, trầm giọng nói.