Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 1269 : Đội trưởng sư, có thể đi cửa sau được không [6]

Ngày đăng: 03:02 30/04/20


Thủy An Lạc chớp mắt thấy Sở Ninh Dực quay đầu lại, hình như là đang đợi anh nói gì.



Sở Ninh Dực như suy nghĩ một chút, sau đó mới nói: “Quên đi.” Trước khi chuyện này vẫn chưa xảy ra thì không nên nói cho cô biết thì hơn.



“Cái gì hả?” Thủy An Lạc hiếu kỳ lẽo đẽo theo sau, tựa vào bàn vừa nhìn anh làm việc, vừa đảo đống văn kiện trên bàn anh: “Không phải anh là tổng giám đốc à sao? Phụ trách bóc lột nhân công là được rồi mà, sao còn lắm việc thế?”



Sở Ninh Dực: “...”



Câu này, nếu như bị nhân viên của anh nghe được, chắc sẽ bóc phu nhân tổng giám đốc là cô trước.



“Qua một bên chơi đi, anh sẽ xem xong nhanh thôi.” Sở Ninh Dực vươn tay chọc một cái lên trán cô, giục cô đi.



Thủy An Lạc bĩu môi, tự mình đứng dậy loanh quanh trong căn phòng làm việc to đùng của anh.



Phòng làm việc của Sở Ninh Dực cô tới không phải lần đầu tiên, cho nên cũng không phải lần đầu tiên khinh bỉ. Căn phòng rất đơn điệu, phù hợp với con người anh.



Thủy An Lạc ngồi xuống chiếc ghế sofa bên ngoài, cúi đầu nhìn thấy một cuốn album ảnh phía dưới, nhịn không được vươn tay lấy ra, “Album ảnh này là của anh à?”



Sở Ninh Dực nhíu mày sửng sốt một chút, không nhớ rõ mình có album nào.



“Chắc là ba để lại từ hồi trước.” Sở Ninh Dực nói, tiếp tục cúi đầu xem văn kiện.
“Chắc là ba để lại từ hồi trước.” Sở Ninh Dực nói, tiếp tục cúi đầu xem văn kiện.



Thủy An Lạc vươn tay mở quyển album ra, xem bộ dạng là do ba chồng để lại đây rồi, bởi vì bên trong đều là ảnh hồi nhỏ của Sở Ninh Dực, giống Tiểu Bảo Bối đến mấy phần. Tiểu Bảo Bối quả thực đúng là phiên bản của Sở Ninh Dực hồi nhỏ.



Thủy An Lạc hiếu kỳ xem, thì ra từ bé Sở tổng đã vác cái mặt liệt vênh váo kia rồi, không đáng yêu như Tiểu Bảo Bối chút nào.



Nửa sau Sở Ninh Dực dần dần trưởng thành, còn có ảnh anh mặc quân trang, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy.



Thì ra anh ấy mặc quân trang đẹp trai như vậy, kiểu nam thần cấm dục.



“Ba mẹ chồng giữ gìn tốt thật, từ nhỏ đến lớn, đều ở đây cả.” Thủy An Lạc nói.



Sở Ninh Dực nhướng mày, không mở miệng.



Đối với chuyệ ba mình lúc nào cũng lôi album ảnh ra để ôn lại kỷ niệm xưa của anh, anh nghĩ mãi cũng không hiểu được, dù sao anh cũng còn trẻ.



Thủy An Lạc tiếp tục xem. Sau khi nhìn thấy một tấm ảnh, cô bỗng sửng sốt một chút, “Sư Hạ Dương, anh và Sư Hạ Dương quen nhau à?” Trong tấm ảnh chụp chung này lại có cả Sư Hạ Dương.



“Không quen!” Thái độ của anh Sở không được tốt cho lắm, giống hệt như lần Sư Hạ Dương đến tìm anh.




Mà theo lý những thứ có thể khiến tâm trạng Sở Ninh Dực thay đổi chính là thứ anh để tâm đến.



Cho nên, giữa anh và Sư Hạ Dương hẳn là có chút qua lại.



Dù sao, trong tấm hình này, có thể nhìn ra, quan hệ của họ không tính là quá tệ.



Thủy An Lạc tiếp tục lật album, “Em cũng không thích anh ta.” Thủy An Lạc bĩu môi nói, mỗi lần thấy anh ta đều chẳng có chuyện gì tốt.



Sở Ninh Dực khẽ ngẩng đầu, nhìn Thủy An Lạc ngồi bên kia buồn bực mở miệng, xem ra tiếp đây, Sư Hạ Dương còn có thể làm một chuyện còn khiến cô ghét hơn.



Thủy An Lạc lật tiếp, ảnh chụp không còn nhiều lắm, cuối cùng toàn là ảnh của Tiểu Bảo Bối, có thể thấy được ba mẹ chồng thực sự rất để tâm.



Thủy An Lạc xem xong ảnh chụp, Sở Ninh Dực cũng gần như đã xong việc.



Thủy An Lạc khép album lại nhìn ra bên ngoài. Trời tháng hai, mới bảy giờ, bên ngoài đã đầy những ánh đèn màu rực rỡ.



Thủy An Lạc quay đầu lại nhìn Sở Ninh Dực, anh đang gọi thư ký đến nhận công văn.



“Phát cái này xuống phía dưới, mọi người có thể tan việc.” Sở Ninh Dực nói xong liền bắt đầu thu dọn đồ đạc.



Thư ký gật đầu, nhưng không hề bước ra.



Sở Ninh Dực đứng dậy cầm áo khoác của mình, nhíu mày nhìn cô ấy: “Còn có việc?”



“Tổng giám đốc, là thế này, cuộc du xuân của công ty năm nay, không biết tổng giám đốc có thể đưa phu nhân cùng tham gia không?” Thư ký nói, còn quay đầu lại nhìn Thủy An Lạc một cái.