Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy
Chương 1292 : Nợ tôi một lời xin lỗi [8]
Ngày đăng: 03:02 30/04/20
Lúc này Kiều Nhã Nguyễn đang cố gắng len lỏi đi ra ngoài, bởi vì bàn mà bọn họ ngồi ở gần cửa sổ, cho nên muốn qua đó thì phải xuyên qua đám người chen lấn này.
Nhưng không ngờ Phong Phong lại đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào cô.
Tạp âm xung quanh vẫn vang vọng, Kiều Nhã Nguyễn nhanh chóng tránh đi ánh mắt đang nhìn mình, tiếp tục chen đi trong đám người.
George vừa nhìn thấy Kiều Nhã Nguyễn thì trong lòng liền kêu lên xong rồi, lần này thật sự chỉ là trùng hợp thôi!
Phong Phong cứ đứng yên như vậy cho đến khi Kiều Nhã Nguyễn biến mất khỏi đám người. Anh mặc kệ nhân viện bảo vệ đang đuổi đám fan cuồng xung quanh mình đi.
Đoàn người phân tán ra. Phong Phong cuối cùng cũng nhìn thấy người con gái đang ngồi cạnh mẹ Kiều.
Trống ngực George đập thình thịch. Anh ta chỉ sợ ai đó không kiềm chế được mà bất ngờ vọt qua đánh người.
“Người kia là Sư Hạ Dương đó!” George nhỏ giọng nhắc nhở một câu, ý là nói bóng gió: Cậu đánh không lại anh ta đâu. Hơn nữa mẹ vợ tương lai còn đang ngồi ở đấy đấy!
Mẹ Kiều đã sớm chú ý tới bên này. Nhưng vừa thấy Phong Phong thì mẹ Kiều lập tức dời mắt, sau đó tiếp tục nói chuyện với người phụ nữ trước mặt.
“Đi thôi, Emi còn đang chờ cậu đấy!” George có lòng nhắc nhở.
Trong khách sạn, George câm nín ngẩng đầu nhìn trời xanh, cơ mà một câu “Tôi cảm thấy, tôi đã ra một quyết định sai lầm” là có ý gì?
“Chuyện này?” Mẹ Sư sau một hồi khiếp sợ thì có chút khó hiểu cất tiếng hỏi.
Sắc mặt mẹ Kiều khó đăm đăm. Bà lại càng cảm thấy không thích Phong Phong hơn.
“Cậu ta là...”
“Dì à, cháu vẫn luôn cảm thấy cô Kiều và Phong Phong rất xứng đôi. Có lẽ trước đây có vài điều hiểu lầm, thế nhưng hiểu lầm qua rồi thì họ vẫn có thể bên nhau thôi.” Sư Hạ Dương trầm giọng nói, anh nói chuyện rất nhẹ nhàng.
Mẹ Kiều hơi nhíu mày, lúc này thật sự đã không vui chút nào nữa rồi.
“Hạ Dương, con biết chuyện của họ sao?” Mẹ Sư nói.
“Vì công việc đợt trước, nên bọn con cũng có quen biết với nhau. Mẹ, dì, cô Kiều với con không có duyên, hợp làm anh em chứ không hợp làm vợ chồng đâu, cho nên hai người đừng tốn công tốn sức nữa.” Sư Hạ Dương nghiêm túc nói.
“Hạ Dương, thật ngại quá, dì không biết...”
“Không sao ạ, lúc trước cô Kiều cũng từng giúp đỡ cháu, theo lý mà nói thì hẳn là cháu phải tự mình đến nhà nói lời cảm ơn, tiện thể thăm hỏi dì và chú mới đúng.”
Sự lễ phép và lịch sự của Sư Hạ Dương lại càng được lòng mẹ Kiều hơn, trong lòng bỗng dâng lên sự so sánh, vì thế mẹ Kiều dứt khoát quẳng Phong Phong sang tận đảo Java.
Chiếc xe lao nhanh trên đường kéo theo từng tiếng xé gió vun vút.
“Rốt cuộc là anh muốn làm gì đây? Lại muốn ném tôi ra ngoại ô nữa hả?” Kiều Nhã Nguyễn cười lạnh nói.