Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 1305 : Anh bị bệnh, em có thuốc [10]

Ngày đăng: 03:02 30/04/20


Sở Ninh Dực nghe Thủy An Lạc nói vậy liền đưa tay xoa đầu cô một cái, kỳ thực cô nhóc này luôn nhìn rõ rất cả mọi điều.



“Đều tại anh cả, tại anh mà tình địch của em chẳng phân nam nữ gì hết!” Thủy An Lạc giơ tay đánh một cái lên lồng ngực của anh, trách mắng.



“Ừ, là lỗi của anh.” Sở Ninh Dực tốt tính nói: “Thế nhưng em nghĩ sai một việc rồi, đó chính là Bạch Dạ Hàn không muốn lấy mạng của em.”



“Hửm?” Thủy An Lạc ngẩng đầu lên, nhìn Sở Ninh Dực đầy khó hiểu.



Sở Ninh Dực đưa tay vuốt mái tóc của cô, thấp giọng nói: “Không có gì.”



Thủy An Lạc lại càng thấy thắc mắc tợn, thế nhưng Sở Ninh Dực lại không định nói cho cô biết.



***



Sau khi Kiều Nhã Nguyễn và Phong Phong xuống lầu, Kiều Nhã Nguyễn lập tức gọi xe.



Cô vừa lên xe thì Phong Phong cũng lên theo.



Nhã Nguyễn quay đầu lại, trong mắt rõ ràng tỏ ý không vui.



Nhưng mà cô lại không thể tranh cãi với Phong Phong trong xe được.



Lúc này Phong Phong đeo kính râm, người bên ngoài không nhận ra anh ta.



“Điện thoại di động của em ở đâu ra?” Nếu Phong Phong nhớ không nhầm thì di động của cô đã bị chính tay anh ta ném mất rồi mà.



Hử?


“Chẳng phải em đã ăn no lắm rồi sao?” Sao giờ lại ăn được tiếp?



“Em đau lòng.” Thủy An Lạc hừ một tiếng, tại sao cô lại không nhận ra đó là di động của mình chứ?



Thủy An Lạc nghĩ một hồi rồi cầm lấy di động của Sở Ninh Dực, sau đó gọi qua di động của mình.



“Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách...”



Thủy An Lạc thổ huyết, cô biết ngay là kết quả sẽ thế này mà.



Cô cầm di động của Sở Ninh Dực nạp tiền sang, sau đó thì mới gọi được.



“Mày cầm di động của tao đi à!” Thủy An Lạc hỏi thẳng.



“Có phải mày lại lên cơn đần không thế? Tao không cầm máy của mày thì tao bắt máy làm sao được?” Kiều Nhã Nguyễn chậc lưỡi nói.



Thủy An Lạc: “...”



Sở Ninh Dực đồng tình nhìn vợ ngốc nhà mình, cuối cùng lại xoa đầu an ủi cô.



“Thế mai mày mang tới viện cho tao nhé.” Thủy An Lạc nội thương không ngừng, rốt cuộc chỉ có thể buồn bực nói mỗi câu như thế.



“Cái điệu bộ này của mày sẽ làm tao cảm thấy, để di động mày ở chỗ của tao thì mày rất bất an ấy.” Kiều Nhã Nguyễn chậc lưỡi nói.



“Nói nhảm, mày không biết bệnh nghiện điện thoại di động sao? Anh Sở không ở bên cạnh tao cũng chẳng bất an như thế đâu, thế nhưng mà điện thoại di động là...”



“Anh còn không sánh bằng một cái điện thoại di động?”



Âm thanh lanh lùng đột nhiên vang lên.



Thủy An Lạc không nhịn được mà run lên một cái.



Ôi chao, hù chết cô rồi.



Kiều Nhã Nguyễn đang cầm máy di động trong tay thì cười muốn rút ruột. Cái đồ ngu ngốc này, vậy mà dám nói câu như thế ngay trước mặt Sở tổng, mày ngứa đòn rồi hả?