Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 1308 : Đều là do điện thoại di dộng gây họa [3]

Ngày đăng: 03:02 30/04/20


Sở Ninh Dực thấy cô khóc thì vội vàng ngồi dậy.



Thế nhưng lúc này Thủy An Lạc giận rồi, thế nên cô gạt phắt tay anh ra, xuống giường rồi chạy ra khỏi phòng.



Sở Ninh Dực hơi cúi đầu nhìn cái tay bị gạt ra của mình, đờ người ra đó.



Sao thế này?



Thủy An Lạc vừa khóc vừa chạy xuống lầu. Thím Vu nghe thấy tiếng động, lập tức rời giường.



“Có chuyện gì thế?” Thím Vu vừa mở cửa vừa hỏi. Bà vừa đi ra lại thấy Thủy An Lạc đang ôm mặt ngồi trên sofa khóc.



Thím Vu ngẩng đầu nhìn lên, rồi lại nhìn Thủy An Lạc đang khóc nức nở.



Lại cãi nhau rồi à?



Kỳ thực hai người họ cãi nhau cũng không ít, nhưng đây là lần đầu tiên bà thấy Thủy An Lạc khóc đến mức này.



Thím Vu nắm chặt cái áo đang khoác trên vai mình, từ từ đi tới.



“Lại sao nữa thế?” Thím Vu dịu dàng hỏi han, thế nhưng Thủy An Lạc vẫn khóc nức nở.



Thím Vu ngồi xuống ghế sofa, vỗ lên vai cô: “Đừng khóc nữa, thím Vu thấy thiếu phu nhân khóc cũng đau lòng lắm.”


“Hai người sống chung với nhau, khó tránh khỏi những lúc răng đụng phải môi thế này, chỉ là một đêm không nói chuyện với cháu mà cháu đã khóc thành thế này rồi sao! Thời gian về sau còn dài, nhỡ có đánh nhau thật thì cháu lại muốn ly hôn với thiếu gia à?” Thím Vu cười nói.



Đánh nhau sao?



Thủy An Lạc vừa nghe đã cảm thấy thật kinh khủng.



“Thiếu gia lớn tuổi hơn cháu, thế nhưng cũng là một người đàn ông, nên chuyện ghen tuông cũng là bình thường, có điều không để ý tới cháu cũng là lỗi của thiếu gia. Khóc một lúc tâm trạng cũng tốt lên rồi đúng không.” Thím Vu vừa nói vừa đứng dậy đi vào phòng bếp để lấy nước cho cô.



Thủy An Lạc nằm bò ra ghế sofa nhìn thím Vu đi vào lại đi ra, giọng vẫn nghèn nghẹn do khóc nhiều quá: “Vì sao đến giờ thím Vu vẫn chưa kết hôn thế ạ?”



Thím Vu hơi khựng lại rồi đặt cốc nước vào trong tay cô: “Ngoan nào, uống đi rồi lên đi ngủ.”



Thủy An Lạc gật đầu một cái rồi ôm cái cốc nhìn thím Vu quay về phòng của mình.



Sau khi thím Vu rời đi, Sở Ninh Dực từ từ bước xuống. Thủy An Lạc ngẩng đầu thấy anh cho nên lập tức quay đi, không thèm nhìn anh nữa.



Chân mày của Sở Ninh Dực càng nhíu chặt lại. Anh đi tới ngồi xuống cạnh Thủy An Lạc.



Thủy An Lạc thấy thế liền đứng dậy, đặt cái cốc xuống, định bỏ lên lầu.



“Ngồi xuống!” Sở Ninh Dực trầm giọng nói.



Thủy An Lạc hơi run. Cô vốn định kiêu ngạo rời đi, thế nhưng làm kiểu gì hai cái chân cũng không nhúc nhích được.



Sở Ninh Dực vỗ tay xuống vị trí bên cạnh mình: “Em qua đây, ngồi xuống.”



Hai người họ cần phải nói chuyện.