Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy
Chương 1329 : Lễ phục phù dâu [5]
Ngày đăng: 03:02 30/04/20
“Nếu em muốn thấy bọn họ đánh nhau, chắc phải gọi thêm cả Sư Hạ Dương theo nữa.” Sở Ninh Dực nói xong đi thẳng vào bếp.
Sư Hạ Dương?
Gọi anh ta để cô bực bội thêm sao?
“Haiz.” Thủy An Lạc bế Tiểu Bảo Bối ra, “Tiểu Mã nói, lãnh đạo của ba em giới thiệu đối tượng cho ông, có phải người trong quân đội các anh đều thích cái trò này không vậy?”
“Trước hết, anh đã giải ngũ lâu rồi, thế nên không thể gọi là quân đội của bọn anh được. Thứ hai, chuyện trong quân đội giới thiệu đối tượng có thì có, nhưng cũng không phải là thích. Có điều, nếu cấp trên muốn giới thiệu đối tượng cho ba em, vậy chứng tỏ là ông ấy xem trọng ba em đấy.”
“Thế cũng phải xem ba em có đồng ý không chứ. Em hỏi Tiểu Mã rồi, nghe nói mẹ kế tương lai của em không đẹp chút nào.” Thủy An Lạc tỏ ra chê bai, cô là người cuồng sắc đẹp nha.
“Nếu em muốn so với mẹ em, thế thì ba em không cần phải tìm mẹ kế cho em nữa đâu.” Sở Ninh Dực ăn ngay nói thật.
Dù sao thì trên đời này có mấy ai được như Long Man Ngân đâu cơ chứ?
Không bì nổi sắc đẹp của bà, còn không thể bì được khí chất cao quý bẩm sinh của bà nữa.
Nhưng lại nhìn vợ anh mà xem, trên người ngoài khí chất lười biếng ra, anh không tìm thấy khí chất gì khác cả.
“Phải, người ta nói mà, nói là ký hợp đồng mới với Sở Thị, còn đòi làm Ảnh hậu nữa cơ.” Nói rồi cô bế Tiểu Bảo Bối ngồi vào khu đồ chơi của nhóc, sau đó lấy súng nhỏ của nhóc ra.
Sở Ninh Dực với lấy cái điện thoại trên bàn.
“Anh làm gì thế?”
“Hỏi xem ai ký để hủy hợp đồng. Nếu không em mà lên cơn ghen thì anh lại vô tội dính chưởng.” Sở Ninh Dực nói còn chưa xong đã gọi điện thoại đi.
“Anh Sở, anh Sở, anh bình tĩnh lại cho em.” Thủy An Lạc vội giật lấy điện thoại của anh, “Em đùa với anh thôi mà, cô ta có tiền, thích ở viện thì cứ để cô ta ở đi.”
Sở Ninh Dực mặc kệ để cô cướp điện thoại đi, lại ôm lấy cổ cô: “Có thật là em nghĩ thế không? Nhưng sao trên mặt em lại viết một chữ, lật đi lật lại kiểu gì đọc cũng ra chữ “dấm”* thế.”
*Dấm chua = ghen.
Thủy An Lạc: “...”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thủy An Lạc có chút dữ tợn. Cô hung hăng trừng mắt nhìn anh, “Anh thấy tự hào lắm hả?”
“Nói thật nhé, tự hào lắm.” Anh vừa nói xong liền bị Thủy An Lạc dùng khuỷu tay chọc cho một phát. Đúng lúc này thím Vu về đến nhà.
Thím Vu vừa vào đến cửa liền ngẩn ra, rồi mới nhìn hai người: “Có phải thím về không đúng lúc rồi không?”
“Há há...” Tiểu Bảo Bối cười ầm lên. Vì cười ngặt nghẽo nên cả người lộn nhào như rùa bị lật mai, lật lại kiểu gì cũng không được.