Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy
Chương 1338 : Lễ phục phù dâu [14]
Ngày đăng: 03:02 30/04/20
Thủy An Lạc buồn bực ngồi xuống đối diện cô, “Chỗ đó là chỗ của sư phụ Lý Tử, lâu lắm rồi tao không gặp anh ấy.”
“Đúng rồi, nghe nói vị sư phụ đó của mày cứ như hoàn toàn mất tích ấy.” Kiều Nhã Nguyễn xác định vị trí nick phụ của mình, không nói một lời bắt đầu chém. Cô cũng từng nghĩ, nếu như kẻ hack nick cô dám hỏi tại sao lại chém nó, cô sẽ nói ra chuyện nick nó hack là của cô.
Thủy An Lạc thở dài.
“Nhưng tốc độ của mày thế này cũng là hơi nhanh rồi đấy. Mới có hai hai mà đã lại làm mẹ rồi. Mày muốn làm mẹ của hai đứa trẻ thế cơ à, thiếu phụ “luống tuổi”?”
“Mày mới là thiếu phụ luống tuổi ấy, sinh sớm tốt hơn, sau này tao với con trai tao ra ngoài, người ta sẽ có cảm gái tao là bạn gái nó, ha ha...” Thủy An Lạc cười tướng lên.
Kiều Nhã Nguyễn ném luôn cái bút đang cầm trên tay qua: “Giữ mặt mũi chút đi, ok?”
Thủy An Lạc giơ tay bắt lấy, rồi lại mở máy tính lên, “Tao vẫn cảm thấy cái con nhõng nhẽo kia giống ai đấy.”
“Giờ ngôi sao nào mà trông chẳng như thế, một lũ đứng với nhau đúng một khuôn mặt, mày có nhìn ai thì cũng thấy giống thôi.” Kiều Nhã Nguyễn thành thật nói, rồi lại vui sướng chém kẻ kia.
“Nói cũng phải.” Thủy An Lạc thở dài, thế nhưng vẫn lén đi trả thử cái tên kia, cô gái đó chẳng nổi tiếng mấy nhưng lại có không ít ảnh, nhưng Thủy An Lạc nhìn vài tấm thì lại nhìn ra tận mấy khuôn mặt.
“Nói cũng phải.” Thủy An Lạc thở dài, thế nhưng vẫn lén đi trả thử cái tên kia, cô gái đó chẳng nổi tiếng mấy nhưng lại có không ít ảnh, nhưng Thủy An Lạc nhìn vài tấm thì lại nhìn ra tận mấy khuôn mặt.
“Có phải người này phẫu thuật thẩm mỹ rồi không? Không sợ bị tổn thọ à?” Thủy An Lạc chống cằm nói.
“Phẫu thuật cũng là một quá trình phong phú đấy, mày cứ nhìn thôi là được rồi.” Nói rồi Kiều Nhã Nguyễn ngẩng lên nhìn Thủy An Lạc: “Sao mày không nói cho tao biết chuyện Phong Phong là phù rể.”
Tim Thủy An Lạc lại đập thình thịch, cô còn tưởng bạn mình quên chuyện này rồi cơ.
“Tao thề là tao không biết chuyện này, cái này là anh Sở sắp xếp.” Thủy An Lạc đẩy tội.
Kiều Nhã Nguyễn lạnh lùng liếc cô một cái, trong mắt lại có ý nói: Tao tin được mày?
Thủy An Lạc gãi đầu, “Tao chỉ có mỗi mình mày là bạn chưa kết hôn, anh Sở cũng không có nhiều bạn. Dù sao cũng chỉ có một ngày thôi mà, mày chịu khó nhịn chút đi.”
“Nhịn? Sao tao không nhịn được, dù sao thì sau này...” Kiều Nhã Nguyễn đang nói dở bỗng nghĩ đến chuyện gì đó, liền không nói nữa.
“Sau này làm sao cơ?” Thủy An Lạc thắc mắc hỏi.
“Không có gì, dù sao thì sau này cũng không muốn gặp anh ta nữa.” Kiều Nhã Nguyễn thờ ơ nói.
“Ân oán giữa mày với mẹ anh ta thật sự không còn một chút nào có thể hòa hoãn lại nữa sao?” Thủy An Lạc vẫn không từ bỏ hỏi.
“Không, tao nói cho mày biết, vấn đề này lớn hơn vấn đề của chị Kỳ Nhu nhiều, một là cắt đứt quan hệ với tao, hai là cắt đứt quan hệ với mẹ anh ta, mà rõ ràng anh ta sẽ chọn cái phía trước rồi.”
May mà anh Sở nhà cô thông minh. Lúc cô còn chưa về anh đã dùng khái niệm vợ nam và vợ nữ để hạ gục mẹ anh rồi.
Buổi trưa tan làm, anh Sở đích thân tới đón hai người, vì để người khác lái xe anh không yên tâm.
Thủy An Lạc quay lại nhìn Kiều Nhã Nguyễn. Kiều Nhã Nguyễn lại nở một nụ cười dữ tợn, đây là show ân ái lõa lồ ra cho cô xem hả.
Dây an toàn anh Sở cũng đích thân cài choThủy An Lạc, cài tới mấy lần cũng thấy không hài lòng.
Thủy An Lạc trợn trắng mắt. Cô không dám cự tuyệt, nếu không chỉ một ánh mắt của anh Sở thôi cũng đủ để ăn thịt cô mất.
“Sở tổng, hay anh để nó ngồi phía sau đi?” Kiều Nhã Nguyễn cười ha hả nói. Cái phôi thai giờ còn chưa to nổi bằng hạt đậu tương, một nhân vật như người đàn ông này có cần phải lo lắng đến thế không?