Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 1346 : Tiểu bảo bối kiêu ngạo [4]

Ngày đăng: 03:03 30/04/20


“Vào đi.” Thủy Mặc Vân trầm giọng nói.



Cửa phòng bị mở ra, người đi vào là một người phụ nữa ngoài ba mươi tuổi, mặc quân phục, đầu tóc gọn gàng. Vóc dáng của người này không được đẹp lắm, có lẽ nguyên nhân là vì kiếp sống của quân nhân khiến cho làn da của người này sạm đen lại.



“Thủ trưởng, bữa trưa của ngài.” Trung tá bước vào rồi nói rõ ràng, sau đó đem cơm nước đặt ngay ngắn trên mặt bàn.



Thủy Mặc Vân nhìn những đồ ăn được đặt trước mặt hoàn toàn không phải đồ ăn của canteen thì không nhịn được nhíu mày.



“Thủ trưởng, đây là do tôi vừa mới chạy về nhà để làm cho ngài.” Khuôn mặt vì bêu nắng mà trở nên đen sạm lại của Trung tá đột nhiên có một chút đỏ ửng vì xấu hổ.



Thủy An Lạc nghĩ có lẽ đây chính là người mà Tiểu Mã nói, là con gái của vị Thủ trưởng kia!



Nghe nói dáng vẻ của người này chẳng ra làm sao cả.



“Ba, ba à...” Thủy An Lạc đột nhiên kêu lên.



Chân mày nhíu chặt lại của Thủy Mặc Vân buông lỏng ra: “Con cứ đi nghỉ ngơi trước đi. Ba rảnh sẽ lại gọi điện thoại cho con.”



“Khoan đã ba! Ba đừng có cúp điện thoại vội, con còn có chuyện muốn nói!” Thủy An Lạc vội vàng nói.



“Sao thế?” Thủy Mặc Vân không cúp máy thật.


Thủy Mặc Vân lôi một tấm ảnh gia đình ra từ trong ngăn kéo, đây là ảnh chụp từ mấy năm trước.



Thủy Mặc Vân và Long Man Ngân cùng ngồi, Thủy An Lạc ghé vào sau hai người rồi vòng tay ôm lấy cả hai. Long Man Ngân tựa sát vào cánh tay của Thủy Mặc Vân, khóe miệng khẽ cong lên.



Trung tá vừa thấy tấm hình kia thì trái tim lập tức tan nát.



Đó là một người phụ nữ như thế nào? Tại sao trên đời này lại có một người phụ nữ có thể có dáng vẻ như thế, mới nhìn qua thậm chí còn có cảm giác trẻ hơn cả cô ta nữa.



Ngay cả con gái của Thủ trưởng cũng không thể sánh bằng người phụ nữa kia.



Thủy An Lạc đã là một mỹ nhân tìm ngàn dặm mới thấy, thế nhưng người phụ nữ kia lại đẹp đến mức không giống như người phàm.



“Đây là...”



“Là mẹ của con gái tôi.” Thủy Mặc Vân nói.



Trung tá kia cười xấu hổ, người phụ nữ như vậy mới có thể lọt vào mắt ông, còn cô thì làm sao có thể.



“Thủ trưởng, tôi có việc, xin phép đi trước.” Trung tá ôm lấy trái tim tan nát của mình nhanh chóng xoay người rời khỏi đây.



Thủy An Lạc ở trong phòng cẩn thận đếm đếm, đếm tới một trăm thì di động vang lên lần nữa: “Thế nào? Thế nào rồi? Tuyệt vọng chưa hả ba?”



Thủy Mặc Vân bất đắc dĩ lắc lắc đầu, không ngờ cái con bé này lại cố tình làm thế.



Nếu không sao tự dưng lại nói đến điều kiện tìm mẹ kế chứ?