Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy
Chương 1350 : Tiểu bảo bối kiêu ngạo [8]
Ngày đăng: 03:03 30/04/20
Vì gần đây Thủy An Lạc mới mang thai cho nên chủ nhiệm khoa ngoại cũng không giao quá nhiều việc cho cô. Bà chỉ cười nói cô được giải phóng rồi, có vấn đề gì thì cứ viện lý do mang thai, bà cũng không dám làm khó dễ gì nữa.
Thủy An Lạc cười xấu hổ, đây cũng được coi là điểm có lợi khi mang thai đấy hả?
“Em đã biết chuyện cô ngôi sao nhỏ kia đã xuất viện rồi chưa?” Cũng hiếm khi thấy vị bác sĩ hướng dẫn này nhiều chuyện được một lần.
Xuất viện rồi?
Ngày hôm qua bị Sở Ninh Dực đả kích rồi sao?
“Ha ha, quả nhiên vẫn không đủ định lực, nhìn thử Viên Giai Di kia kìa, ấy thế mà đợi...” Thủy An Lạc đang nói thì đột nhiên ngậm miệng lại, tại sao cô lại nhắc đến cô ta chứ.
Chủ nhiệm khoa ngoại cũng hiểu chuyện này có chút khó xử, dù sao thì đây cũng là việc tư của người ta mà.
“Cô à, em về làm luận văn để chuẩn bị báo cáo đây.” Thủy An Lạc vội vàng nói.
Thấy chủ nhiệm khoa ngoại gật gật đầu rồi cô mới rời đi.
Thủy An Lạc âm thầm ảo não, làm sao mà gần đây cô hay nghĩ đến Viên Giai Di như thế nhỉ, lẽ nào là vì có liên quan đến cô nàng nghệ sĩ nhỏ kia sao?
Nhưng mà đến bây giờ Kiều Nhã Nguyễn cũng không dám nói với Thủy An Lạc, nhất định cô ngốc kia sẽ hận cô chết mất.
Thủy An Lạc gửi đề tài xong thì cầm lấy tài liệu mà Sở Ninh Dực cho cô đi tìm chú Hạng. Thật ra cô có thể tiếp thu ý kiến của ông về những cuộc thi mang tính cạnh tranh thế này.
Thủy An Lạc cầm tài liệu lên, lúc đứng dậy còn chưa kịp ra khỏi cửa thì ban công đã bị ai đó đập vỡ
“A...” Thủy An Lạc thấp giọng kêu lên một tiếng rồi nhìn người vừa ngã xuống đất: “Sư phụ, sư phụ!” Thủy An Lạc lập tức bỏ tập tài liệu đang cầm trên tay xuống rồi chạy vội tới đỡ người.
“Máu...” Lý Tử bị thương ở phần bụng, nhìn miệng vết thương thì có vẻ như vết thượng là do dao găm gây ra.
Thủy An Lạc nhìn một dọc vết máu bên ngoài thì lập tức cầm lấy cây lau nhà cạnh cửa rồi phi ra ngoài. Sau đó cô nhanh chóng lau toàn bộ những vết máu trên hành lang, lau đến cửa thang máy thì cô lập tức chạy về, Thủy An Lạc còn cẩn thận đóng kín tất cả cửa sổ phòng làm việc lại.
Lúc này Lý Tử đang dựa trên vách tường nhìn Thủy An Lạc đang hối hả chạy trở về: “Anh cứ tưởng là em sẽ hoảng sợ đến phát điên luôn cơ?”
“Chuyện gì xảy ra thế?” Thủy An Lạc vội vàng lên tiếng hỏi rồi nhanh chóng khóa cửa, kéo rèm cửa sổ lại.
Lý Tử được Thủy An Lạc đỡ đứng dậy rồi nằm xuống giường: “Không sao đâu, không cẩn thận nên bị chó cắn một phát thôi ấy mà.”
“Con chó nào mà ghê thế, răng sắc như lưỡi dao găm luôn này?” Thủy An Lạc nói xong thì trong tay đã cầm sẵn công cụ khử trùng: “May mà trước đây em đã từng xử lý vết thương ngoài cho người bệnh, nếu không thì ngay cả thuốc cũng không có mà dùng mất.”
Lý Tử lẳng lặng nằm trên giường. Anh ta hoàn toàn tin tưởng vào Thủy An Lạc.
Thủy An Lạc cố nhịn xuống cảm giác buồn nôn mà khử trùng vết thương cho Lý Tử.
“Anh bảo này, em tỏ ra ghê tởm như thế là vì sự xuất hiện của anh ở đây hả?” Lý Tử cười trêu cô.