Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy
Chương 1359 : Sở tổng hẹp hòi [2]
Ngày đăng: 03:03 30/04/20
V
ẻ mặt của Sở Ninh Dực từ đầu đến cuối không thay đổi quá nhiều, cũng giống như vẻ mặt khi đứng trước người khác. Mọi tình cảm của anh đều dành cho Thủy An Lạc và thằng nhóc thối nhà mình rồi, người khác đừng hòng chiếm được một phần nào.
Mà Viên Giai Di thì lại kích động rõ ràng.
Thuốc lá trong tay cô ta rơi xuống đất, trước khi tắt ngúm còn lóe lên ánh đỏ.
“Tại sao? Tại sao hả?” Viên Giai Di đột nhiên lớn tiếng hét lên, chất vấn: “Rốt cục thì con khốn kia tốt ở chỗ nào. Chẳng phải cô ta chỉ sinh cho anh một đứa con thôi sao?”
Trong nhận thức của Viên Giai Di, chỉ cần không có đứa bé kia thì cả đời này Sở Ninh Dực với Thủy An Lạc cũng không có bất cứ quan hệ gì nữa cả, nhưng oái oăm thay đứa bé ấy lại xuất hiện.
Sở Ninh Dực hơi nghiêng mình tránh đi sự đụng chạm của cô ta: “Là bởi vì đứa bé kia, nhưng trên đời này chỉ có một mình cô ấy có thể sinh con cho tôi mà thôi.” Sở Ninh Dực trầm giọng trả lời.
Viên Giai Di vồ vào khoảng không. Cô ta ngẩng đầu lên nhưng gương mặt đã đẫm nước mắt.
“Anh nói, anh ở bên em là vì ba em đã dặn dò. Liệu anh đã từng có chút tình ý nào với em chưa?” Viên Giai Di cười ha hả, nhưng nước mắt lại cứ rơi lã chã.
“Chưa từng.” Sở Ninh Dực dứt khoát nói thẳng, không hề lưỡng lự chút nào.
Chân Viên Giai Di như nhũn ra, đầu thuốc lá còn chưa tắt lửa đang chạm vào chân nhưng dường như cô ta không hề cảm nhận được.
“Nếu đã như vậy anh còn tới đây làm gì?” Viên Giai Di lại cười, có điều lần này nụ cười của cô ta từ có chút mong đợi đã biến thành lạnh lùng.
“Tôi tới đây chỉ để nói rõ với cô rằng, giữa cô và tôi lúc này không có bất cứ quan hệ gì nữa cả. Nếu cô muốn đấu thì Sở Ninh Dực tôi liền ứng chiến. Thế nhưng cô phải biết rằng, trong trận chiến này cô nhất định sẽ là kẻ bại trận.” Sở Ninh Dực lạnh lùng nói hết câu rồi xoay người đi.
“Sở Ninh Dực!” Viên Giai Di đột nhiên hét lên. Cô ta nói: “Anh cũng đã biết trong tay em có bao nhiêu người rồi đúng không? Nếu như em đã tới thì cũng sẵn sàng đánh đến cùng, quá lắm thì em sẽ chôn cả cái thành phố A này cùng em luôn.” Viên Giai Di nói với giọng u ám.
Sở Ninh Dực quay đầu lại nhìn cô gái có khuôn mặt hung dữ kia.
“Chôn cả thành phố A này cùng cô?” Sở Ninh Dực khinh bỉ, sau đó anh với lấy cái gương rồi quẳng cho Viên Giai Di: “Nhìn cho kỹ bộ dạng của bản thân bây giờ thế nào đi, ngoại trừ khiến người ta chán ghét thì chẳng còn thứ gì khác.”
Sở Ninh Dực nói xong thì dứt khoát xoay người đi.
Viên Giai Di cầm cái gương anh quăng đến trong tay rồi nhìn cánh cửa bị đóng lại. Câu nói sau cùng của Sở Ninh Dực vẫn quanh quẩn trong đầu cô ta.
“Ngoại trừ khiến người ta chán ghét thì chẳng còn thứ gì khác.”
Viên Giai Di cúi đầu nhìn dáng vẻ của mình trong gương, khuôn mặt trở nên tái nhợt và dữ tợn do phẫu thuật thẩm mỹ.
Hai tay của Viên Giai Di run rẩy kịch liệt, cuối cùng cô ta vứt cái gương xuống đất: “Đây không phải là tôi, đây không phải là tôi, đây không phải là...”
Sở Ninh Dực nghe âm thanh truyền ra từ bên trong thì quay đầu nhìn cánh cửa đang đóng chặt, sau khi thang máy đến thì quả quyết bước vào.
Không hề có một chút thương tình nào.
Sở Ninh Dực xuống lầu. An Phong Dương đang tựa ở cửa xe nhìn nửa vầng trăng trên bầu trời.
“Sao đã tới rồi?” Sở Ninh Dực nhíu mày nói.
“Nghĩ cậu cũng muốn tới chỗ này, chỉ là tôi không ngờ cậu lại thực sự đến để kích thích cô ta.” An Phong Dương trả lời, hai tay anh ta nhét trong túi quần, đôi mắt cong cong đầy ý cười nhìn thẳng vào Sở Ninh Dực.
Sở Ninh Dực kéo cửa ngồi lên xe, sau đó mới hờ hững nói: “Tôi không kích cô ta, chỉ nói cho cô ta biết một sự thật mà thôi.”
An Phong Dương giữ lại cánh cửa đang đóng lại rồi dựa vào đó nhìn người đang ngồi bên trong: “Bởi vì trước đây cô ta từng tính kế Em Đẹp Gái cho nên cậu đang trả thù cô ta. Bởi vì cậu biết thái độ của cậu đối với cô ta mới là vũ khí sắc bén nhất, phải vậy không?”