Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy
Chương 1447 : Anh sở muốn chơi trò biến hôn nhân [1]
Ngày đăng: 03:04 30/04/20
Cả Thủy An Lạc và Sở Ninh Dực đều rắc thức ăn cho chó. Đám phóng viên chỉ có thể dựa vào ngòi bút nát của mình để tốc ký lại chi tiết, vì chuyện này còn ảnh hưởng tới lượng tiêu thụ báo của bọn họ ngày mai nữa.
Đây có lẽ là lần đầu tiên tham gia hôn lễ của người nổi tiếng mà khiến bọn họ cảm thấy chấn động nhất thế này. Ngay đến cả lúc uống rượu giao bôi mà cũng nói ra được mấy câu kiểu đó, e là chỉ có Sở Ninh Dực mới làm được thôi.
Ngược chó xong, cuối cùng cũng tới lúc mọi người có thể bỏ thức ăn cho chó sang một bên để ăn cơm bình thường được rồi.
Sở Ninh Dực và Thủy An Lạc phải đi chúc rượu. Mọi người đều biết giờ Thủy An Lạc đang mang thai, nên không ai dám bắt cô uống rượu cả, dù biết nước của cô là nước lọc nhưng mọi người vẫn vờ như không hề hay biết.
Hai người mời từ bàn cha mẹ trước. Hà Tiêu Nhiên trừng mắt nhìn con trai mình một cái rồi mới cầm ly rượu lên, nhưng cũng không thấy bà thật sự tức giận, chỉ là bà không ngờ ngay từ đầu mình đã bị con trai gạt thôi.
Thủy An Lạc thì cứ đánh mắt sang nhìn về phía ba mẹ mình suốt, quan trọng là còn cả ba Lạc ở đây nữa.
Thế này thì đúng là có hơi khó xử thật.
Kính rượu ba mẹ chồng xong, Thủy An Lạc và Sở Ninh Dực quay qua kính ba mẹ cô.
“Ba, mẹ.” Thủy An Lạc khẽ cất tiếng gọi, “Chú Lạc.”
“Lạc Lạc, gọi ba.” Thủy Mặc Vân trầm giọng xuống.
Thủy An Lạc nghẹn họng. Cô không muốn trước mặt ba mình mà lại gọi người đàn ông khác là ba, nhưng người đàn ông này cũng là chồng của mẹ cô.
“Ba Lạc.” Thủy An Lạc nhìn người đàn ông vẫn đang bình tĩnh ngồi uống rượu. Cô cảm thấy tình huống này có chút khó xử.
Lạc Vân ngẩng lên nhìn Thủy An Lạc, khẽ cười, “Đi chúc rượu đi, không sao đâu.”
Thủy An Lạc quay lại nhìn Sở Ninh Dực. Anh vỗ vai cô đưa cô đi ra sau chúc rượu tiếp.
Long Man Ngân vừa ra khỏi phòng lớn cũng không vào nhà vệ sinh luôn mà đứng cạnh cửa sổ, hình như đang muốn cởi bỏ buồn bực trong lòng.
Thủy Mặc Vân dừng bước lại phía sau, nhìn vào bóng lưng của Long Man Ngân.
“Anh ta rất tốt, đã chờ em bao nhiêu năm nay rồi.” Thủy Mặc Vân khẽ nói.
Long Man Ngân quay lại, dựa vào cửa sổ, cơn gió lạnh bên ngoài từ phía sau thổi vào.
Thủy Mặc Vân bước tới, sau đó đóng cửa sổ lại, “Tuy trời đã ấm lên nhưng nhìn chung thì vẫn lạnh, em chú ý một chút thì hơn.”
“Tại sao? Thủy Mặc Vân, trên đời này còn có thứ gì quan trọng hơn cả quốc gia của anh không? Em không thể mà Lạc Lạc cũng không thể có đúng không?” Long Man Ngân trầm giọng chất vấn.
Đôi tay đang khép cửa của Thủy Mặc Vân hơi khựng lại một chút rồi ông mới đóng hết cửa lại.
Ông mặc quân phục, còn bà mặc một bộ lễ phục màu trắng.
Rõ ràng là hai người rất xứng đôi với nhau, nhưng lại đi về hai hướng hoàn toàn trái ngược.
“Man Ngân, em đáng được để một người đàn ông hết lòng yêu thương. Lạc Vân có thể làm được điều đó, nhưng anh thì không thể.” Thủy Mặc Vân lên tiếng, trong giọng nói đã xen lẫn cả sự bất lực.