Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 1449 : Anh sở muốn chơi trò biến hôn nhân [3]

Ngày đăng: 03:04 30/04/20


Mà hiện tại, rõ ràng cô ta chính là con cờ trong tay Sở Ninh Dực.



Thủy An Lạc hơi nheo mắt lại, nhìn chiếc điều khiển trong tay cô ta, rồi lại ngẩng lên nhìn Sở Ninh Dực, đây cũng là kế của anh hả.



Biến hôn nhân mới là trò chơi cuối cùng của anh Sở.



“Cô muốn làm gì?” Sở Ninh Dực không chút dấu vết kéo Thủy An Lạc ra sau lưng mình, thản nhiên hỏi.



“Không muốn làm gì cả, nếu như các người đã mời tôi tới đây, vậy tôi cũng phải tặng quà thì mới phải chứ.” Viên Giai Di mỉm cười nói, “Thủy An Lạc, giờ phải xem cô sẽ chọn thế nào, quả bom này là do bà ngoại cô cài, chỉ cần cô rời đi, thì những người này đều sẽ không có vấn đề gì nữa cả.”



Thủy An Lạc lại nhìn Sở Ninh Dực, bom không phải là do anh cài sao?



Tất cả những điều này không phải đều là kế hoạch của anh hết sao?



Thủy An Lạc nghĩ, nhưng chỉ một giây sau đó liền hiểu ra tất cả.



Bom là do Long Nhược Sơ cài, lời cũng là Long Nhược Sở bảo Viên Giai Di nói, nhưng tiếc là tất cả những điều này Sở Ninh Dực đều biết cả, có lẽ bom cũng đã được tháo rồi, thế nên giờ anh ấy chỉ đứng đây để diễn trò với Viên Giai Di mà thôi.



Bà ngoại cô, đã dùng hết tâm sức của mình để đối phó với Sở Ninh Dực, nhưng tới cuối cùng, lại không ngờ bại trong tương kế tựu kế của Sở Ninh Dực, đúng vừa buồn vừa tiếc thật.
Bà ngoại cô, đã dùng hết tâm sức của mình để đối phó với Sở Ninh Dực, nhưng tới cuối cùng, lại không ngờ bại trong tương kế tựu kế của Sở Ninh Dực, đúng vừa buồn vừa tiếc thật.



Có điều Viên Giai Di vừa dứt lời, tất cả mọi người có mặt ở đây đều nhốn nháo cả lên.



Bọn họ còn chưa hoàn hồn lại sau vụ rắc thức ăn chó của Sở Ninh Dực, sao giờ lại sắp bị nổ tung thế này?



“Thế nào? Cô muốn chọn thế nào đây?” Viên Giai Di mỉm cười nhìn Thủy An Lạc.



Long Man Ngân muốn đi tới nhưng lại bị Thủy Mặc Vân cản lại. Khách ở bàn chính cũng đã đồng loạt đứng hết cả lên.



“Tôi nói này Viên Giai Di, mẹ nó chứ cô bị điên rồi đúng không? Hôn lễ của người ta mà cũng muốn tới gây sự, may mà khi ấy Sở tổng sáng mắt nên đã đá cô.” Kiều Nhã Nguyễn cười lạnh nói.



Viên Giai Di không để bụng tới những lời Kiều Nhã Nguyễn nói. Cô ta chỉ nhìn chằm chằm Thủy An Lạc, nhưu thể đang chờ cô ra quyết định.



Thủy An Lạc vẫn nhìn vào chiếc điều khiển trong tay cô ta, “Cô cảm thấy đáp án này có thú vị không?”



“Tất nhiên là có rồi.” Viên Giai Di nói, rồi lại từ từ bước tới gần Thủy An Lạc, sau đó thấp giọng nói bên tai cô: “Sở Ninh Dực chỉ tháo được hơn nửa số bom thôi. Tiếc là, ngay dưới chân anh ấy có một quả bom to nhất, chỉ cần tôi ấn một cái thì anh ấy sẽ chỉ còn nước chết thôi.” Viên Giai Di nói rất khẽ, để không cho người thứ ba nghe thấy được.




“Cô...” Cả người Thủy An Lạc bỗng cứng đờ, “Cô điên rồi.”



“Tôi điên từ lâu rồi, bắt đầu từ khi anh ấy không cần tôi nữa thì tôi đã điên rồi. Thế nên Thủy An Lạc, cô cảm thấy đáp án này có thú vị không?” Viên Giai Di nói ấn xuống chiếc điều khiển.



“Đợi đã...” Thủy An Lạc bỗng kêu lên, vẫn nhìn gắt gao vào cái điều khiển kia, “Sao tôi biết được nếu tôi đi rồi thì cô sẽ chịu giao cái điều khiển kia ra, ít nhất, phải để đám người này đi trước đã chứ?”



“Thủy An Lạc, là cô bảo tôi tới đây, thế nên giờ cô không có bất cứ cái quyền gì để ra điều kiện với tôi hết.” Viên Giai Di tức giận cắt ngang lời cô.



“Cô...”



“Lão Phật Gia.” Thủy An Lạc nắm lấy cánh tay Kiều Nhã Nguyễn, ngăn không cho cô nổi điên lên.



Sắc mặt Sở Ninh Dực cũng càng lúc càng khó coi hơn.



Thủy An Lạc không biết Viên Giai Di nói có thật không, nhưng cô không dám cược.



“Thủy An Lạc, giờ cô quay người đi vào phòng trang điểm, chỉ cần cô vào trong khoảng thời gian tôi quy định, tôi sẽ tự ném cái điều khiển này đi.” Viên Giai Di gằn từng chữ nói.



Phòng trang điểm?



Long Man Ngân quay phắt đầu lại, thế ra mẹ bà vẫn luôn ở đó, ở trong phòng trang điểm chờ xem màn kịch hay này.