Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 1463 : Tình hết vs duyên tàn [7]

Ngày đăng: 03:04 30/04/20


Chiếc trực thăng hạ cánh xuống bệnh viện, Sở Ninh Dực ôm Thủy An Lạc đã ngủ say xuống khỏi trực thăng rồi đi thẳng vào phòng bệnh đã sớm được chuẩn bị tốt.



Giờ đã là nửa đêm nhưng những người lớn trong nhà vẫn đang chờ ở bệnh viện.



Sở Ninh Dực đặt Thủy An Lạc nằm xuống. Hộ lý lập tức châm cứu an thai cho Thủy An Lạc.



Long Man Ngân ngồi trên giường khẽ vuốt ve gò má của con gái mình, trong mắt tràn đầy sự thương xót.



“Thế nào rồi?” Hà Tiêu Nhiên lo lắng hỏi: “Lạc Lạc không có việc gì chứ?”



“Chúng ta ra ngoài trước đã, để bà thông gia thay đồ cho Lạc Lạc.” Sở Mặc Bạch vỗ vỗ vai của vợ mình ý bảo bọn họ nên ra ngoài trước.



Lạc Vân nhẹ nhàng chạm nhẹ lên vai của Long Man Ngân một cái, sau đó mới đi ra ngoài.



Thủy Mặc Vân cúi đầu nhìn con gái của mình. Ông nhẹ nhàng vuốt ve trán của cô rồi mới nhìn về phía Long Man Ngân: “Trở về được là tốt rồi, Ninh Dực làm rất tốt!”



Long Man Ngân mím môi lại thật chặt: “Anh cũng có xót thương gì con gái mình đâu.”



Thủy Mặc Vân hơi khựng lại, ông không biết phải phản bác lại thế nào.



Long Man Ngân tự biết Sở Ninh Dực làm được như vậy đã là rất tốt rồi, thế nhưng khi nhìn thấy con gái cả người đầy vết thương thế này thì sao bà có thể không đau lòng cho được.



“Man Ngân, em cứ thay quần áo cho Lạc Lạc trước đi đã.” Thủy Mặc Vân nói rồi xoay người đi ra ngoài.



Sở Ninh Dực đang đứng ngoài, cả người tựa lên tường.



Sở Mặc Bạch mở lời trước: “Mặc Vân, chuyện này...”



“Không sao, chuyện này đã giải quyết rồi, Ninh Dực làm rất tốt! Là do Man Ngân thương Lạc Lạc cho nên thái độ không được tốt thôi, hai người đừng để ý.” Thủy Mặc Vân lên tiếng giải thích thay cho Long Man Ngân.



Thực ra Hà Tiêu Nhiên cũng có chút để ý, dù sao con trai bà cũng đã bận đến đầu tắt mặt tối, thế nhưng có quá nhiều chuyện nên không phải ai cũng có thể khống chế được hết thảy.



Cơ mà dù nói thế nào thì vẫn làm con gái nhà người ta bị thương, Hà Tiêu nhiên cũng không thực sự nói gì cả.



“Được rồi, mấy người đều về hết đi! Lạc Lạc không sao cả, mọi người cũng đã mệt nhọc cả ngày rồi.” Thủy Mặc Vân nhìn về phía An Phong Dương rồi nói.



An Phong Dương gật đầu: “Bác trai có việc thì cứ gọi điện thoại cho chúng cháu, chúng cháu sẽ đến ngay.”



Thủy Mặc Vân khẽ gật đầu: “Ninh Dực, đưa ba mẹ con về đi.”



“Không cần, chúng tôi ở lại đợi Lạc Lạc tỉnh! Nếu không giờ chúng tôi có về cũng không yên tâm cho được.” Hà Tiêu Nhiên nói rồi tìm một cái băng ghế bên ngoài mà ngồi xuống.



Thế là cuối cùng cũng chỉ có An Phong Dương, Phong Phong và Kiều Nhã Nguyễn rời đi.



Bên ngoài bệnh viện, chỗ để xe của An Phong Dương và Phong Phong.



An Phong Dương nghĩ nghĩ một hồi rồi mới nói: “Để anh đưa em về, tiện đường thì thăm hỏi chú với dì luôn.”



Kiều Nhã Nguyễn muốn nói, anh trai à, cái lý do này của anh cũng quá dở hơi rồi, nửa đêm nửa hôm rồi còn muốn gọi ba mẹ cô dậy để thăm hỏi sao?



Nhưng mà Kiều Nhã Nguyễn cũng không có ý định từ chối. Dù sao nếu cô không đi cùng An Phong Dương thì cũng chỉ còn nước đi cùng Phong Phong.



Nếu mà để Phong Phong đưa cô về thì cô thà chọn chết còn hơn.



Thế nhưng Kiều Nhã Nguyễn còn chưa kịp mở cửa xe thì đã bị ai đó kéo tay lại.



“An Tam, để tôi đưa cô ấy về.” Phong Phong nói rồi kéo mạnh Kiều Nhã Nguyễn đi, đẩy cô vào xe của mình.



“Này...” Kiều Nhã Nguyễn tức giận nói, cô đã đồng ý chưa hả? Tên này có biết hành vi này cũng được xem là bắt cóc không thế?



Phong Phong đẩy Kiều Nhã Nguyễn lên xe rồi dứt khoát đè lên người cô, sau đó từ vị trí của cô mà trèo đến chỗ ghế lái để phòng trường hợp cô xuống xe.



“Chúng ta cần nói chuyện.” Phong Phong nói rồi khởi động xe.



An Phong Dương nhìn chiếc xe kia rời đi thì không nhịn được mà thở dài một tiếng: “Phong Tứ, đây là cơ hội cuối cùng của cậu đấy.”



Chương 1464.: Tình hết VS duyên tàn [8]



Nếu có thể nắm bắt được, có lẽ Kiều Nhã Nguyễn sẽ lựa chọn ở lại.



Còn nếu như không làm được điều đó thì ai cũng chẳng thế cứu được anh ta nữa rồi.



Phong Phong lái xe không nhanh nhưng cũng không chậm.



Đường xá đêm khuya hầu như không còn xe cộ qua lại.



Kiều Nhã Nguyễn nhìn cảnh vật bên ngoài, cô hoàn toàn không có ý định để ý đến người đàn ông nào đó đang lái xe.



“Răng Mềm, chuyện ngày hôm qua...” Khó có được một dịp mà Phong Phong lại đè thấp thanh âm của mình vài phần như vậy.



Kiều Nhã Nguyễn rốt cuộc cũng tỉnh táo lại, cô quay đầu nhìn người đang lái xe: “Phong Ảnh đế, anh đừng giả bộ ngây thơ như mấy thằng nhóc choai choai làm gì, con gái từng làm với anh chắc phải xếp hàng dài đến mặt trăng rồi! Việc gì phải tỏ vẻ thua thiệt như vậy.”



Phong Phong nghe được giọng điệu chế giễu của cô thì lông mày khẽ nhíu lại, rõ ràng không hề vui chút nào.



“Kiều Nhã Nguyễn, tôi và em cần nói chuyện nghiêm túc! Chuyện tối hôm qua tôi sẽ chịu trách nhiệm, ngày mai chúng ta đi đăng kí kết hôn.” Phong Phong nghiến răng nghiến lợi nói.



Lời này nghe kiểu gì cũng thấy được sự vội vàng trong đó.



Kiều Nhã Nguyễn chống tay lên cằm, cô nhìn người đàn ông vừa sốt sắng lại căng thẳng kia.



Anh ta mà cũng căng thẳng sao?



Căng thẳng muốn nhận được đáp án của cô à?



Kiều Nhã Nguyễn không phủ nhận rằng vừa nghe thấy vậy cô liền cảm thấy rất cảm động.



Thế nhưng khi nghĩ đến mẹ của Phong Phong thì cảm động gì gì đó để bị hất bay hết rồi.



“Chịu trách nhiệm? Phong Ảnh đế, mới quan hệ có một lần mà đã phải chịu trách nhiệm thì chắc hẳn số con gái mà anh cần chịu trách nhiệm cũng để xếp hàng dài đến mặt trăng rồi đấy nhỉ?!” Kiều Nhã Nguyễn không tin bên cạnh tên Ảnh đế phong lưu này lại chưa từng có một cô gái nào.



Phong Phong lại bị ngôn ngữ sắc bén của Kiều Nhã Nguyễn làm cho nghẹn họng.



Chiếc xe lái đến một nơi nào đó không biết tên, Phong Phong liền dừng xe lại



“Răng Mềm, tôi nói nghiêm túc đấy!!!” Rõ ràng Phong Phong đã có chút tức giận.



Kiều Nhã Nguyễn khẽ cong môi rồi đưa tay mở cửa xuống xe.



Nhiệt độ trong xe hơi cao, cô cần ra ngoài để hạ thấp nhiệt độ của mình một chút.



Nghiêm túc?



Cô cũng đã từng nghiêm túc, chính cô đã nghiêm túc vượt qua chuyện của chị Kỳ Nhu, chính cô cũng nghiêm túc cho anh ta biết rằng cô tình nguyện bước lên trước một bước, nhưng kết quả thì sao?



Kết quả thật đáng buồn, cũng thật đáng tiếc.



Phong Phong cũng mở cửa bước xuống xe, anh ta đứng ở cách đó không xa chăm chú nhìn vào bóng lưng cô.



“Phong Ảnh đế, hôm nay anh ở đây chờ mặt trời mọc với tôi đi.” Kiều Nhã Nguyễn bỗng lên tiếng, đây có lẽ là thời gian cuối cùng mà bọn họ có thể ở bên nhau.
Lúc Kiều Nhã Nguyễn đi vào thì Thủy An Lạc đã lo lắng mà tỉnh lại, Sở Ninh Dực thấy cô định đứng dậy thì dứt khoát ngăn lại.



Hiện tại Thủy An Lạc chỉ được nằm vì bác sĩ đã yêu cầu như vậy, cô chỉ được nằm nghỉ ngơi trên giường.



“Nhanh như vậy sao?" Thủy An Lạc bĩu môi nói.



“Sáu giờ tập hợp, nên tao chỉ có thể nhân lúc này mà đến thăm mày một chút thôi, sau đó phải đi ngay.” Kiều Nhã Nguyễn hơi nhún vai tỏ vẻ không thèm quan tâm nói.



“Hai năm đấy nhé, đã nói là hai năm rồi đấy! Bác trai với bác gái thì mày không cần lo, tao sẽ chăm sóc hai người giúp mày.” Thủy An Lạc vươn tay nắm lấy tay Kiều Nhã Nguyễn, nói mà hai mắt đỏ hoe.



“Chuyện tao đi bộ đội mày đừng nói cho Phong Phong biết.”



“Mày nghĩ tao ngu chắc!” Thủy An Lạc nghiến răng nghiến lợi nói.



Mãi cho đến năm rưỡi Kiều Nhã Nguyễn mới rời khỏi bệnh viện, có điều lúc cô bước đi thì hai chân có hơi mất tự nhiên. Thủy An Lạc thấy vậy thì lập tức quay đầu nhìn Sở Ninh Dực: “Lão Phật Gia bị thương à?”



Sở Ninh Dực không định nói dối Thủy An Lạc cho nên kể lại mọi chuyện tối qua cho cô nghe.



Thủy An Lạc vừa nghe xong thì thiếu chút nữa tức điên lên, nhưng bị Sở Ninh Dực đè mạnh lại.



“Anh biết ngay là em sẽ kích động mà.” Sở Ninh Dực ngồi bên cạnh giường giữ chặt Thủy An Lạc: “Đi cũng tốt, như vậy để xem ông trời sẽ sắp xếp cho hai người họ thế nào.”



Thủy An Lạc tức điên cả người, cái tên Phong điên chết tiệt kia, lần này nhất định cô phải chỉnh chết tên đó.



Kiều Nhã Nguyễn đi rồi, đi không một chút dấu vết.



Mà trời vừa sáng, Thủy An Lạc liền thấy luôn hai tin tức mới.



Phong Ảnh đế đoạn tuyệt quan hệ với gia tộc, những bằng chứng Phong phu nhân xúi giục, uy hiếp và có các hành động bạo lực được đưa ra trước tòa.



Thủy An Lạc nhìn Sở Ninh Dực đang gọt táo cho mình: “Chuyện gì thế này?”



Phong điên bùng phát à?



Nhưng giờ có làm vậy thì cũng đã muộn rồi.



“Chuyện em thấy đấy.” Sở Ninh Dực hờ hững trả lời rồi đưa trái táo đã gọt cẩn thận cho Thủy An Lạc: “Ăn đi.”



Thủy An Lạc vừa nhận lấy trái táo vừa nghĩ, có điều lúc cô còn chưa hiểu rõ mọi chuyện thì cánh cửa phòng đột nhiên bị một người đẩy mạnh ra.



Chương 1470.: Lột xác [2]



Thủy An Lạc quay qua nhìn người đang xông vào, sau đó chẳng thèm ư hử một tiếng mà tiếp tục gặm quả táo của mình không thèm để ý đến người kia.



Chẳng biết Phong Phong chạy từ chỗ nào tới mà trên người đầy bụi bặm, trông vô cùng mệt mỏi.



“Cô ấy đâu rồi?” Phong Phong vừa vào đến nơi liền hỏi thẳng.



Thủy An Lạc tiếp tục gặm táo tỏ vẻ mình chẳng nghe thấy gì.



“Cô ấy đâu rồi?” Vì sốt ruột cho nên giọng của Phong Phong cũng lớn hơn mọi khi.



Anh ta vốn định họp báo xong sẽ đi tìm cô, thế nhưng sau khi mọi chuyện xong xuôi thì đi dộng của Kiều Nhã Nguyễn cũng tắt máy.



Anh ta đã đến An gia, Mân Hinh nói Kiều Nhã Nguyễn đã đi từ lâu rồi, nhưng mà anh ta đã tìm tất cả mọi nơi mà Kiều Nhã Nguyễn có thể đến cũng không thấy.



Cảm giác này khiến anh ta thấy sợ hãi.



“Anh quát ai đấy hả?” Thủy An Lạc ngẩng đầu lên, trợn mắt nhìn Phong Phong: “Nó đâu rồi, tôi cũng đang muốn hỏi anh đây, nó đã đi đâu mất rồi hả?”



“Đi ra ngoài!” Sở Ninh Dực trầm giọng nói, vợ ngốc nhà anh không thể bị kích động trong khoảng thời gian này được.



Thanh âm của Sở Ninh Dực không lớn nhưng lại rất cứng rắn.



Hai bàn tay của Phong Phong siết chặt lại, chẳng phải anh ta đã bắt đầu hành động rồi đấy sao?



Tại sao cô lại không thể cho anh thêm một buổi tối thôi cơ chứ?



“Chị dâu, tôi cầu xin cô hãy nói cho tôi biết giờ cô ấy đang ở đâu? Tôi xin thề những chuyện trước kia tuyệt đối không xảy ra nữa!” Phong Phong dè dặt nói.



Trong lòng Thủy An Lạc khẽ động, đây là lần đầu tiên Phong Phong ăn nói khép nép với cô như vậy.



Nhưng mà hiện giờ mới biết sai thì có ích gì?



Tổn thương thì cũng đã tổn thương rồi, thời gian còn có thể quay ngược lại được sao?



“Tôi nói cậu đi ra ngoài!” Sở Ninh Dực trầm giọng nói: “Nếu cậu không nghĩ được mọi chuyện rõ ràng thì dù có tìm được Kiều Nhã Nguyễn cũng có sao chứ?”



Bước chân của Phong Phong mềm nhũn, trái tim của anh ta cứ như bị người ta chia năm xẻ bảy mà xé ra, đau đến nỗi anh ta chẳng thế đứng thẳng được nữa.



Kiều Nhã Nguyễn đi rồi.



Cô ấy đã đi thật rồi!



Hơn nữa sẽ không một ai nói cho anh ta biết cô đã đi nơi nào được sao?



“Phong Phong, chính anh tự hỏi lương tâm của mình xem! Chẳng lẽ anh không hiểu mẹ mình hay sao? Thế nhưng mọi chuyện xảy ra thế nào? Là chính anh để mẹ anh thoái mái làm tổn thương Nhã Nhã! Tôi nói cho anh biết, dù tôi biết nó đi đến chỗ nào đi chăng nữa tôi cũng sẽ không nói cho anh biết đâu! Có giỏi thì anh tự đi mà tìm lấy!!!” Thủy An Lạc nghiến răng nghiến lợi nói.



Sở Ninh Dực đè bả vai của vợ mình xuống, giúp cô trấn an tâm trạng đang kích động.



Phong Phong lui về phía sau một bước, đầu ngón ta như găm sâu vào lòng bàn tay của anh ta, đau rát.



Anh ta không biết mẹ của mình là kiểu người thế nào sao?



Anh ta biết chứ, thế nhưng anh ta lại ngây thơ mà tự an ủi mình rằng sẽ không xảy ra vấn đề gì đâu.



“Tôi biết rồi, tôi sẽ tự mình tìm được cô ấy!” Phong Phong nói rồi cố gắng khiến bản thân mình bình tĩnh hơn, sau đó xoay người rời đi.



Thủy An Lạc nhìn bóng lưng tiêu điều của anh ta, nhịn không được bĩu môi: “Anh ta không vào được quân đội đâu nhỉ?”



“Ừ.” Sở Ninh Dực hờ hững trả lời rồi đút cho cô một miếng hoa quả.



Như vậy thì Thủy An Lạc yên tâm rồi.



Bây giờ mới biết sai thì lúc trước làm thế làm gì?



Sau khi Phong Phong rời khỏi bệnh viện, anh ta gần như lật tung cả thành phố A này lên, ngay cả nhà của Kiều Nhã Nguyễn cũng không buông tha, bất chấp cả việc bị làm khó dễ vẫn ăn nói nhún nhường để hỏi.



Nhưng mà không một ai nói cho anh ta biết cả.



Không hề có camera ghi lại được hành trình của cô, Kiều Nhã Nguyễn cứ như thể đột nhiên biến mất.



Sở Ninh Dực gây áp lực khiến Phong phu nhân bị giam nửa năm, Phong phu nhân cũng nhiều lần tìm đến con trai của mình nhưng đáng tiếc lúc này anh ta chỉ toàn tâm toàn ý đi tìm Kiều Nhã Nguyễn, kể cả điện thoại của ba mình anh ta cũng chẳng buồn nghe.



Lúc Thủy An Lạc xuất viện, Phong Phong vẫn còn đang tìm kiếm.



Mân Hinh nói cho Thủy An Lạc biết Phong Phong đã tìm hết một vòng rồi, hôm qua lúc Mân Hinh gặp anh ta thì quả thực không nhận ra anh ta là ai nữa, bộ dạng thì lôi thôi lếch thếch, hễ gặp ai là hỏi có thấy Kiều Nhã Nguyễn đâu không.