Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy
Chương 1474 : Lột xác [6]
Ngày đăng: 03:04 30/04/20
“Vẫn còn chưa tỉnh lại, may mà viên đạn không trúng vào tim cho nên tính mạng không có gì nguy hiểm!” Người đang nói trông khoảng trên dưới ba mươi tuổi, ngoại hình bình thường, dáng người to cao nhìn có vẻ hung ác. Chỉ những kẻ có ngoại hình như vậy mới có thể lèo lái nổi ở những chỗ phức tạp như sòng bạc này.
An Phong Dương vội vàng chạy tới nhìn người đang nằm trên giường, gương mặt của người kia giờ đã trắng bệch không chút máu.
“A Hạo, cậu cứ đi làm việc trước đi, nhớ kỹ, không được để bất cứ kẻ nào phát hiện ra!” Sở Ninh Dực trầm giọng nói.
“Vâng, tôi hiểu rồi!” Người tên A Hạo gật đầu rồi xoay người rời đi, tiện tay còn giúp bọn họ đóng kỹ cửa lại.
An Phong Dương quay đầu lại, nói: “Cậu ta đấu với ba mình như này rõ ràng là muốn ép Phong Chính đuổi cậu ta ra khỏi nhà à?”
Sở Ninh Dực gật đầu: “Phong Chính cũng tần nhẫn thật, không ngờ ông ta lại thật sự nổ súng với con trai mình! Chờ vết thương của cậu ta khá hơn một chút, chúng ta sẽ lập tức trở về thành phố A!”
Dù sao thành phố A mới là địa bàn của bọn họ.
***
Sở Ninh Dực không có ở nhà, Thủy An Lạc thu dọn một chút rồi về căn nhà trên Bộ cấp cho của ba mình. Thủy gia trước đây đã được Thủy Mặc Vân bán cho một đôi vợ chồng trẻ, giá cũng rất thấp. Thủy An Lạc hỏi ông vì sao thì Thủy Mặc Vân chỉ nói đáng giá.
Thủy An Lạc biết, bởi vì người vợ trẻ kia họ Long.
Ba của cô hoàn toàn không quên được mẹ cô.
“Sức bật của cậu ta rất mạnh.”
“Nói thẳng ra là điên nặng thì có!” Thủy An Lạc trợn trắng mắt nói.
Thủy Mặc Vân chỉ cười không nói mà tiếp tục làm cơm.
Thủy An Lạc dựa vào cửa nghĩ, anh Sở nhà cô cũng là người đứng trên vị trí cao lâu năm đấy, thế nhưng vẫn biết phải nghĩ cho người khác đó thôi.
Quả nhiên vẫn là do bản tính của Phong điên ngứa đòn.
“Ma ma~” Tiểu Bảo Bối lắc lư đi tới, ngón tay bám lấy cánh cửa: “Chơi, chơi~” Nhóc muốn ra ngoài chơi. Nhóc nghe thấy tiếng các chiến sĩ đang huấn luyện bên ngoài kìa.
Thủy An Lạc bế con trai lên: “Ông ngoại của con sắp làm cơm xong rồi, chúng ta không đi ra...”
“Chơi...” Tiểu Bảo Bối vặn vẹo người tỏ ý phản bác.
“Con dẫn thằng bé ra ngoài một chút đi, chắc là nó cảm thấy mới lạ chút thôi, đừng đi xa quá, làm cơm xong ba gọi hai đứa về!” Thủy Mặc Vân nói rồi đưa tay nựng cái má bánh bao của cháu ngoại một cái.
“Yêu, ô ngoại...”
“Thằng ngốc này, là ông ngoại chứ không phải ô ngoại.” Thủy An Lạc bị con trai chọc cười.
“Ứ~” Tiểu Bảo Bối bị mẹ sửa liền lắc mông quẫy trong lòng mẹ, không cho mẹ nói nhóc.
“Ba, con dẫn thằng bé xuống dưới chơi một lúc.” Thủy An Lạc nói xong không hiểu sao trong lòng lại dâng lên một nỗi bất an mơ hồ, hình như Tiểu Bảo Bối có một sự yêu thích kỳ lạ với quân đội này thì phải.