Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy
Chương 1484 : Nữ vương trở về [4]
Ngày đăng: 03:04 30/04/20
Thủy An Lạc không nhịn được mà run lên một cái.
Quả nhiên, đắc tội ai cũng đừng đắc tội kiểu con gái mạnh mẽ áp đảo như Kiều Nhã Nguyễn.
“Tiểu Lạc Tử, đi thôi!” Kiều Nhã Nguyễn nói rồi lập tức xoay người rời đi.
Nhưng chẳng biết Phong Phong lấy sức ở đâu ra mà ngay lúc cả người còn mang thương tích nặng lại có thể nhanh chóng lao đến bên cạnh Kiều Nhã Nguyễn, nắm chặt lấy cổ tay cô.
“Chẳng phải quân nhân thì nên giúp đỡ dân chúng sao?” Phong Phong gằn từng chữ nói.
Thủy An Lạc thầm mắng Phong Phong một câu, anh đúng là cái đồ điên, lúc này rồi mà anh còn định cứng đầu với nó làm gì chứ?
Kiều Nhã Nguyễn nhìn Phong Phong từ trên xuống dưới, trên mặt máu me đầm đìa, trên người là bộ vest nhăn nhún cũng dính đầy máu. Nếu người bình thường mà bị như vậy thì đã hôn mê bất tỉnh từ lâu rồi.
Thế nhưng anh ta vẫn cố giữ tỉnh táo.
Hai người cãi nhau, xe cứu thương thì thúc giục, thời gian không chờ bọn họ cứu người đâu.
“Được, quân nhân là vì nhân dân, tôi giúp anh xem bệnh ngày hôm nay!” Kiều Nhã Nguyễn nói rồi lật tay nắm lấy cổ tay của Phong Phong, ngay khi anh ta đổi sắc mặt thì cô ghé vào tai của anh ta mà nói: “Phong Ảnh đế, lâu rồi không gặp, tôi về rồi đây.”
Lần này cô quay về, nhưng tổn thương mà Phong gia gây ra năm đó cô phải trả lại bằng hết.
Ngay cả Phong Phong cũng đừng hòng ngăn cản được.
Ngay cả Phong Phong cũng đừng hòng ngăn cản được.
Cổ tay của Phong Phong gần như bị Kiều Nhã Nguyễn bẻ gãy, thế nhưng anh ta chẳng buồn để ý đến điều đó mà chỉ chăm chú nhìn cô.
Thủy An Lạc vội đẩy xe cứu thương qua đỡ Phong Phong, thế nhưng trước khi Phong Phong kịp lên xe thì Kiều Nhã Nguyễn đã ra tay đánh một phát vào cổ của anh ta.
Sau đó Thủy An Lạc cứ thế trơ mắt nhìn Phong Phong nằm bất tỉnh trên xe.
Kiều Nhã Nguyễn lùi về sau một bước nhìn chiếc xe đang xa dần, khóe miệng của cô khẽ cong lên: “Muốn chị đây xem bệnh cho anh ta á, mơ đẹp quá rồi đấy!”
Thủy An Lạc: “...”
Quả nhiên vẫn là Lão Phật Gia uy vũ.
“Mày vẫn hận anh ta thế cơ à?” Thủy An Lạc không chắc chắn nói.
Hận anh ta sao?
Khóe miệng của Kiều Nhã Nguyễn nhếch lên thành một nụ cười lạnh lẽo: “Năm đó là mẹ anh ta bắt tao quỳ xuống, cái thù này tao còn chưa báo đâu, đi thôi.”
Thủy An Lạc: “...”
Kiều Nhã Nguyễn thế này so với trước đây trông lại càng có dáng vẻ nữ vương hơn.
Thế nên con đường tương lai của Phong Phong cô cũng có thể tưởng tượng ra được rồi.
Thủy An Lạc lắc đầu đi theo. Kiều Nhã Nguyễn lái xe rất nhanh, sắc mặt cũng không được tốt. Kiều Nhã Nguyễn nghĩ cô chắc chắn sẽ đụng mặt với Phong Phong, thế nhưng cô không ngờ nó lại nhanh đến thế, lại còn trong một tình huống như vậy.
Thủy An Lạc nhìn góc mặt nghiêng của cô bạn thân. Cô muốn nói đỡ cho Phong Phong mấy câu nhưng khi nghĩ đến tâm trạng của Kiều Nhã Nguyễn lúc này thì Thủy An Lạc vẫn lựa chọn im lặng.
“Lần này mày về rồi có đi nữa không?” Thủy An Lạc hỏi.
“Tao được phân đến quân khu B, tạm thời sẽ không đi đâu cả.” Kiều Nhã Nguyễn bình tĩnh lại rồi nói.
“Đó chẳng phải là quân khu của ba tao sao?” Thủy An Lạc kích động nói: “Nói như vậy thì mày sẽ không đi nữa rồi đúng không?”
“Tạm thời thì là vậy, nhưng còn có quân diễn một tháng sau nữa, cho nên phải đi tầm hai tháng.” Kiều Nhã Nguyễn bất đắc dĩ nói.
Má...
Lại phải đi hai tháng, Thủy An Lạc cảm thấy lần này Phong điên chắc chắn sẽ gây ra một ít chuyện kinh thiên động địa đây.
Thủy An Lạc chẳng buồn nhắc tới. Kiều Nhã Nguyễn cũng chẳng thèm nhắc lại, chỉ là cảm xúc trên mặt Kiều Nhã Nguyễn đã bán đứng tâm tình của cô lúc này, thật ra cô chưa bao giờ quên được Phong Phong.
Nhưng mà lý do nhớ kỹ anh ta đến vậy cũng chỉ vì... hận!
Mối hận về sự nhục nhã năm đó bị bắt quỳ xuống, khiến cô lại càng cảm thấy căm hận hơn.
Kiều Nhã Nguyễn lắc mạnh đầu, cô không muốn nghĩ nhiều nữa.