Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 1579 : Nhiệm vụ [9]

Ngày đăng: 03:05 30/04/20


Phong Phong hơi nhướng mày, ý bảo cô mở chiếc đèn laser đó ra.



Kiều Nhã Nguyễn đang tò mò nghiên cứu nên dứt khoát chĩa thẳng về phía Phong Phong.



Phong Phong vừa thấy vậy liền lập tức nhảy lùi về sau một bước.



“Má, em muốn mưu sát chồng em đấy à!!!” Phong Phong kêu lên.



Kiều Nhã Nguyễn nhìn cái lỗ thủng trên giường thì sợ đến ngây người, cô vội vàng ném cái đèn laser trong tay đi.



Cái lỗ nhỏ kia xuyên thẳng qua cả cái giường, mãi cho đến tận sàn nhà mới thôi.



“Cái quỷ gì vậy hả?” Kiều Nhã Nguyễn không thể tin nổi mà kêu lên.



“Sở Đại cho người thiết kế đấy, cả thế giới này chỉ có bốn cái thôi, cơ mà một cái khác hẳn đã hoàn toàn biến mất cùng Lão Nhị rồi! Trong phạm vi một mét là vũ khí đả thương người, qua một thước thì có tác dụng như đèn tín hiệu!” Phong Phong trầm giọng giải thích.



“Thế lúc em cầm không cẩn thận chạm phải nó, chẳng khác nào tự xuyên thủng người mình à?” Kiều Nhã Nguyễn từ chối, cái thứ đồ chơi này quá nguy hiểm.



Phong Phong hơi khom người rồi vòng hai tay lại, sau đó tỏ ý cô mang cái vỏ của nó tới cho anh ta: “Em không mở nó ra thì sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn cả.”
Phong Phong hơi khom người rồi vòng hai tay lại, sau đó tỏ ý cô mang cái vỏ của nó tới cho anh ta: “Em không mở nó ra thì sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn cả.”



Kiều Nhã Nguyễn nửa tin nửa ngờ nhặt cái vỏ của nó lên: “Sở Đại có nhiều bảo bối thật đấy, sao trước đây không thấy anh ta dùng nhỉ?”



“Sở Đại mà còn phải dùng đến cái này à?” Phong Phong cười khẩy: “Em giữ nó đi, anh cũng không dùng tới.”



Kiều Nhã Nguyễn cất nó đi, cô cứ phải chắc chắn nó không có việc gì rồi mới dám nhận.



Sau khi Kiều Nhã Nguyễn cất xong mới ngẩng đầu nhìn Phong Phong: “Sau khi em đi, anh mà dám đi gặp cô công chúa gì gì đó, phu nhân gì gì đó nữa thì cứ chống mắt lên chờ em xử lý anh đi, biết chưa?” Kiều Nhã Nguyễn hung hăng uy hiếp.



Phong Phong khẽ cười, anh ta đưa tay ôm lấy cái eo của Kiều Nhã Nguyễn rồi đẩy cô ngã xuống giường.



“Tay của anh...”



“Em không động thì không sao cả.” Phong Phong thấp giọng nói: “Chuyện của Vũ Văn phu nhân thật sự không liên quan gì đến anh mà! Chẳng qua chỉ là từng hợp tác một lần thôi! Anh thề đấy!”



“Ánh mắt người ta nhìn anh, chậc chậc chậc, nhìn đến nỗi em cũng phải mềm nhũn ra đấy.” Kiều Nhã Nguyễn chậc lưỡi nói, cô nhất quyết không chịu thừa nhận mình đang ghen.



“Vậy anh đang nhìn em đây còn gì? Em mềm chưa?” Phong Phong vừa nói vừa hôn chóc một cái lên môi của cô.
“Vậy anh đang nhìn em đây còn gì? Em mềm chưa?” Phong Phong vừa nói vừa hôn chóc một cái lên môi của cô.



Kiều Nhã Nguyễn nhìn anh ta một cách ghét bỏ, sau đó vươn tay ôm lấy khuôn mặt của anh ta: “Không còn thời gian nữa rồi, em phải đi đây! Phong Phong! Em nói cho anh biết, mấy người kia và anh không có bất cứ quan hệ nào cả, anh không cần đau lòng vì bọn họ! Nếu anh cứ như con thú nhỏ đáng thương thế này sẽ chỉ càng khiến bọn họ ức hiếp anh hơn thôi.”



“Nếu như thế thì em ở lại bảo vệ anh được không? Người đàn ông của em cần em hơn là quốc gia đấy.” Phong Phong mè nheo một cách đáng thương.



Kiều Nhã Nguyễn đẩy người ra rồi nhìn Phong Phong đang nằm trên giường.



“Chị đây phải đi đền đáp quốc gia, anh cứ tiếp tục ỉ ôi đi!” Kiều Nhã Nguyễn nói rồi liền hóa thành nữ vương mà chống hai tay xuống cạnh người Phong Phong: “Em vẫn nói một câu kia, dù thế nào thì ông ta cũng không ra tay với anh đâu! Thế nhưng anh không thể không phòng bị cái con Thủy An Kiều kia! Nhất là khi bên cạnh cô ta còn có một gã James mà đến anh Sở cũng phải kiêng kỵ.”



Phong Phong nằm ngửa trên giường nhìn Kiều Nhã Nguyễn khí thế mười phần phía trên mình, quả nhiên anh ta là M nên mới thích Kiều Nhã Nguyễn như thế này.



“Bây giờ em đi làm nhiệm vụ cũng tốt, nếu không anh sợ ông ấy sẽ tìm em gây phiền toái.” Phong Phong thở dài nói: “Còn về chuyện Thủy An Kiều thì em cứ yên tâm đi, dẫu cho sau lưng cô ta có ai đi chăng nữa cũng không đỡ được sự ngu xuẩn của cô ta đâu.”



“Đừng có coi thường đàn bà, cẩn thận không thì anh mới là người chịu thiệt đấy.” Kiều Nhã Nguyễn cau mày nói.



“Ví dụ như em hả?” Phong Phong cong môi cười.



Kiều Nhã Nguyễn tát nhẹ lên má của anh ta một cái, sau đó đứng dậy: “Em đi đây, anh nhớ chăm sóc Niệm Niệm cho tốt đấy nhé.”



“Yên tâm, anh sẽ chăm sóc con bé như con ruột của mình!” Phong Phong nói rồi ngồi dậy.



Bước chân của Kiều Nhã Nguyễn hơi khựng lại, nhưng sau đó cô liền nhanh chóng bước đi.