Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 1748 : Tranh thủ khoảng thời gian cuối cùng [10]

Ngày đăng: 03:07 30/04/20


“Anh nói gì đi chứ!” Thủy An Lạc sốt ruột kêu lên.



Kiều Nhã Nguyễn bế Tiểu Bất Điểm cũng nhìn Phong Phong một cách lo âu.



“Do thần kinh ở lưng bị tổn thương dẫn đến dây thần kinh phần chân không có phản ứng.” Phong Phong trầm giọng nói.



Lời này có ý là có lẽ trong một thời gian ngắn hoặc thậm chí là một thời gian dài Sở Ninh Dực không thể đi lại được.



Một người cao ngạo như anh sao có thể chịu được việc này?



Thủy An Lạc là một bác sĩ, cô biết lời này có ý nghĩa gì.



Dây thần kinh ở chân, ảnh hưởng do vết thương, thần kinh...



Từng từ một cứ quanh quẩn trong đầu của Thủy An Lạc.



“Vậy nên anh ấy không nguy hiểm đến tính mạng đúng không?”



Nửa ngày sau Thủy An Lạc cũng chỉ hỏi một câu như vậy.



Phong Phong hơi ngẩn ra. Anh những tưởng rằng Thủy An Lạc nhất định sẽ hỏi là Sở Ninh Dực có thể đứng lên hay không, thế nhưng không ngờ cô lại chỉ hỏi như vậy.




Kiều Nhã Nguyễn ôm lấy Thủy An Lạc: “Lạc Lạc, thật xin lỗi, tao phải về trước, không thể...”



“Tao biết mà, thiên chức của quân nhân là phục tùng mệnh lệnh. Tao không sao đâu, mày không cần lo lắng cho tao, cũng không cần lo lắng cho Tiểu Bất Điểm. Tao sẽ chăm sóc bé con cho mày.”



Kiều Nhã Nguyễn gật đầu rồi quay sang nhìn Tiểu Bất Điểm được Phong Phong ôm chặt, sau đó vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái, thế nhưng Tiểu Bất Điểm lại quay đầu tránh đi.



“Tiểu Bất Điểm, bây giờ mẹ có việc bận rồi, chờ mẹ làm xong...”



“Cháu phải đi tìm ông nội!” Tiểu Bất Điểm đột nhiên lên tiếng, giọng điệu rất quật cường.



Trong tình trạng đó thì sao Tát Phổ Man có thể sống xót nổi, huống chi đại nạn của ông đã đến.



Bàn tay của Kiều Nhã Nguyễn cứng lại trong không trung một lúc rồi mới thu lại, sau đó cô ngẩng đầu nhìn Phong Phong: “Anh chăm sóc con nhé.” Nói rồi cô xoay người rời đi.



“Kiều Nhã Nguyễn, chẳng lẽ em không cảm thấy rằng nên giải thích cho anh trước đã sao?” Phong Phong tức giận nói. Cái anh muốn chẳng qua chỉ là một lời giải thích, thế nhưng Kiều Nhã Nguyễn lại bước đi chẳng buồn quay đầu lại.



Buổi trưa, Lạc Vân và Long Man Ngân đến. Thủy An Lạc vẫn đứng trước của phòng cách ly mặc kệ Lạc Hiên khuyên nhủ thế nào cô cũng nhất quyết không chịu về nghỉ.



Long Man Ngân đã mang thai năm tháng, cái bụng cũng không tính là lớn nhưng người trông tròn trịa hơn trước kia không ít. Tuy nhiên bà vẫn xinh đẹp động lòng người như trước.



“Lạc Lạc...” Long Man Ngân nắm lấy vai của con gái rồi nhẹ giọng an ủi.



Thủy An Lạc hơi nghiêng đầu rồi ngã vào lòng Long Man Ngân. Cô nhìn người đang nằm bên trong, nói: “Mẹ, anh ấy mà không qua được thì con phải làm sao đây?”



Thủy An Lạc thỏ thẻ lên tiếng, trong giọng nói của cô lộ rõ nỗi bất an cùng sợ hãi, dẫu sao Sở Ninh Dực cũng là một người đàn ông kiêu ngạo như vậy cơ mà.