Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 1852 : Có vợ ngốc vui thật [6]

Ngày đăng: 03:08 30/04/20


Mặt Thủy An Lạc lập tức đỏ lên. Cô vạch chăn ra nhặt lấy đồ của của mình mặc lên rồi ra ngoài, có điều mới đi được hai bước, lại quay lại đắp chăn tử thế cho anh, sau đó mới trưng cái mặt nhăn nhó bỏ đi.



Anh Sở ác ôn thật.



Anh nói gì cơ: Chẳng lẽ bản thiếu gia đây một câu thôi cũng có thể khiến em lên đỉnh được à?



Lên cái đầu em gái ấy!



Anh Sở lưu manh, càng ngày càng lưu manh rồi.



Khóe miệng Sở Ninh Dực khẽ cong lên, thấy cô lảo đảo đi vào phòng tắm rồi anh mới ngồi dậy, với tay lấy chiếc laptop đang đặt trên bàn, sau khi bật lên xong liền vào hệ thống nội bộ.



Không lâu nữa là tới sinh nhật ba lăm tuổi của anh rồi. Khoảng thời gian này, khi anh vẫn chưa có quyền chỉ huy tổ chức đó cũng chính là lúc anh đang trong vòng nguy hiểm nhất, có lẽ có rất nhiều người đều không hy vọng anh sẽ ngồi được vào vị trí đó.



Di chúc của Fool, bí mật chưa được hé lộ.



Người kế thừa bên trên chỉ có ba chữ: Sở Ninh Dực!



Có rất nhiều người đều đang e sợ tổ chức đó, chính vì thế nên không biết có bao nhiêu người muốn giết chết Sở Ninh Dực trước năm anh ba mươi lăm tuổi.


Ông già đó mới là một nhân vật ghê gớm.



“Không muốn biết.” Thủy An Lạc nói xong lại tiếp tục lau người cho anh.



Sở Ninh Dực cũng không làm khó cô. Anh vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, để mặc Thủy An Lạc lau người cho mình.



Thủy An Lạc lau khắp nơi, lúc nhìn thấy tiểu Sở Ninh Dực tự động chào cờ, mặt cô bỗng đỏ lên, đập một cái lên trên, “Không ngoan gì cả.”



“Thấy em nên kích động.” Sở Ninh Dực chậm rãi nói. Anh đặt máy tính xuống, thỉnh thoảng nói mấy chuyện khuê phòng thế này với vợ mình cũng không tồi.



Thủy An Lạc: “...”



Thủy An Lạc thầm nghĩ, thế này có nghĩa là cô gỡ được quả mìn kia rồi đấy nhỉ. Thế chứng tỏ khả năng gỡ mìn của cô cũng giỏi lắm chứ bộ.



“Thế có nghĩa là có người đang dùng Phong Điên với Lão Phật Gia làm cửa đột phá của anh hả? Sao không trực tiếp ra tay với anh ấy?” Thủy An Lạc tò mò hỏi.



Sở Ninh Dực nhấc tay lên cho Thủy An Lạc lau cánh tay cho mình, lại vùi đầu vào ngực cô.



Thủy An Lạc: “...”



“Không phải một chuyện, không phải một người, chuyện của Phong Tứ đơn giản hơn nhiều.” Sở Ninh Dực nói xong lại hít ngửi mùi xà phòng tắm trên người cô, thứ dâng lên trong lòng không phải là dục vọng, mà là an nhiên.



Không phải là một người?



Thủy An Lạc sững ra, cúi đầu nhìn Sở Ninh Dực đang ngẩng lên, cô vẫn chẳng hiểu gì cả.