Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 1965 : Biên kịch cố minh hạo [9]

Ngày đăng: 03:09 30/04/20


Sở Ninh Dực hơi nhún nhún vai, không quen thì không quen, làm gì mà kích động thế.



Thủy An Lạc trừng mắt, vo gạo xong liền đặt qua một bên.



Sở Ninh Dực đẩy xe xoay người về phía phòng ngủ, lại bị Thủy An Lạc gọi lại.



“Ngày mai Giáo sư Lưu về rồi, anh muốn mời cô ấy đến đây hay là chúng ta qua chỗ cô ấy?” Thủy An Lạc cắn dưa chuột hỏi.



Sở Ninh Dực hơi sững ra, quay lại nhìn Thủy An Lạc: “Ngày mai để anh sắp xếp.”



Thủy An Lạc ờ một tiếng, hất cằm chỉ ra bàn, “Lão Phật Gia lấy được tóc của Hạ Lăng rồi, thứ khác không lấy được.”



Sở Ninh Dực nhìn theo hướng mà Thủy An Lạc chỉ, cũng “ừ” một tiếng.



Thủy An Lạc tiếp tục quay lại làm cơm. Sở Ninh Dực tiến tới cầm lấy mẫu tóc, nheo mắt một lúc rồi gọi một cuộc điện thoại.



Bánh Bao Đậu lại đi trêu Bánh Bao Rau. Bánh Bao Rau lười phải để ý đến cô em gái, chỉ có thể trốn bé.



Tiểu Bảo Bối không có bài tập gì, hôm nay cũng không phải tự mình trông Tiểu Miên Miên nên nhóc liền chạy vào bếp tìm mẹ mình.




Cho nên, khi kẻ ở tầng dưới nhìn thấy vết tích của Sở Ninh Dực, hắn cũng ngồi trước bàn đọc sách không nhúc nhích.



Hồ sơ của hắn lúc nào cũng sạch sẽ, không có bất cứ sơ hở nào, giống như hồ sơ của Hạ Lăng, còn những hồ sơ còn lại, đương nhiên là sẽ không lưu trên mạng.



Cho dù Sở Ninh Dực có là thần, anh cũng sẽ không tra ra được.



Cố Minh Hạo đứng dậy, bước tới trước cửa sổ nhìn xuống dưới lầu, khóe miệng hơi nhướn lên. Sở Ninh Dực đã biết thân phận của hắn, hắn chỉ cần chờ Sở Ninh Dực đến tìm hắn là được.



Có điều, cô nhóc đáng ghét kia, lại thực sự dám quên mất hắn.



Đáng đánh đòn.



“Boss, Hạ Lăng tới.” Trong máy tính truyền đến giọng nói của một gã đàn ông.



Cố Minh Hạo vẫn đứng bên cạnh cửa sổ, không nói gì.



“Boss.”



“Đã gặp Kiều Nhã Nguyễn chưa, cô ta nói gì?” Cố Minh Hạo chỉnh lại nơ áo, chậm rãi hỏi.



“Chỉ nói mấy thứ linh tinh, bảo tôi đừng quấy rầy Phong Phong nữa thôi.” Hạ Lăng hạ thấp giọng, trong giọng nói có vài phần coi thường.



Động tác chỉnh nơ áo của Cố Minh Hạo thoáng dừng lại một chút, ánh mắt cũng trở nên sâu xa hơn.