Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 2141 : Lỗ hổng bị rạch ra [8]

Ngày đăng: 03:11 30/04/20


Kiều Nhã Nguyễn biết Triệu Phi Phi gặp chuyện không may, ngơ ngẩn nửa ngày trời cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra.



Phong Phong tựa lên ghế nhìn người phụ nữ đang đờ ra ở đầu bên kia, không quấy rầy đến cô mà cho cô thời gian để tự thích ứng.



Phong Phong biết, Kiều Nhã Nguyễn và Triệu Phi Phi là bạn cùng phòng hai năm trời, chiến hữu, đương nhiên sẽ có tình cảm.



Triệu Phi Phi đột nhiên tử vong, nhất định là một cú sốc lớn đối với cô ấy.



“Tội không đáng chết đúng không.”



Cuối cùng, Kiều Nhã Nguyễn cũng hoán hồn lại, nói một câu.



“Những năm Triệu Phi Phi tham gia quân ngũ, những đơn vị cô ta tham gia hoặc ít hoặc nhiều đều xảy ra chuyện bị bán đứng tin tức. Có thể em không biết, ba năm trước, Lão Đại nhận được tin, một phân đội nhỏ của đại đội Thiên Lang trong quá trình tuy bắt tội phạm ma túy bị kẻ khác bán đứng, toàn bộ thành viên bị bao vây ngược trở lại. Lúc Lão Đại chạy đến nơi, mười hai người không có lấy một người sống sót. Còn cả lần trước nữa, lúc em thiếu chút nữa bị A Sơ giết ấy, em cho là ai tiết lộ tin tức hả? Em thực sự cho rằng Triệu Phi Phi sẽ không đối xử với em như vậy à? Đến lúc cần thiết, cô ta sẽ không hề nương tay với em. A Sơ là ai cô ta không biết hay sao? Chẳng phải cô ta vẫn đẩy em vào tay gã đấy thôi.”



Trong giọng nói của Phong Phong có vài phần lạnh lẽo, lại nhìn Tiểu Bất Điểm đang chơi đùa với chú rắn dẫn đường của mình ngoài ban công. Không có Bánh Bao Đậu ở đây cho nên không ai chơi cùng bé, Tiểu Bất Điểm cũng chỉ có thể chơi với con rắn nhỏ của mình thôi.


Phong Phong xoa đầu cô, “Nghĩ cho kỹ đi, không phải tội ác tày trời, Lão Đại cũng sẽ không lấy mạng cô ta.”



Kiều Nhã Nguyễn nhìn Phong Phong đi vào bếp, lại nhìn con gái đang chơi ngoài bàn công, tâm trạng trước sau vẫn không thể yên nổi.



Trực thăng hạ cánh xuống sân bay trong lâu đài, lúc này Provence đã chìm trong màn đêm đen.



Xa xa, tòa thành vẫn sáng đèn, tựa như có người vẫn chưa nghỉ ngơi.



“Tiểu thư, phu nhân dặn tôi báo cho tiểu thư, ngài Janis đang tới đây làm khách.” Người hầu cúi đầu nói nhỏ.



Janis?



Thủy An Lạc quay lại nhìn Sở Ninh Dực. Anh nhíu mày, rồi lại thấy hình như đây là chuyện đương nhiên.



Anh vừa mới nhổ mất một con mắt của bọn họ, người đầu tiên bọn họ nghi ngờ đương nhiên chính là anh, hôm nay mò đến tận cửa cũng là chuyện bình thường.



“Làm sao bây giờ?” Thủy An Lạc cúi đầu nhìn hai chân của Sở Ninh Dực, lúc này qua đó không phải là đang nói cho người ta biết “Tôi vừa đến thành phố A” hay sao?