Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 2153 : Chiến đấu trước mười giờ [1]

Ngày đăng: 03:11 30/04/20


Thủy An Lạc: “...”



Người này đang mắng cô đấy à?



Thủy An Lạc không quan tâm có phải Sở Ninh Dực đang mắng cô hay không. Cô gọi điện cho Lạc Hiên, bảo anh tới đón hai người bọn họ.



Tất nhiên là Sở Ninh Dực đang mắng vợ ngốc nhà mình rồi. Cô đã bảo vệ anh quá mức, mà cô có thể làm được như vậy là vì chuyên môn của cô khiến cô nhìn ra được.



Thế nhưng làm sao Sở Ninh Dực có thể để vợ bảo vệ mình được chứ. Anh chỉ hy vọng cô có thể không buồn không lo ở bên anh cả đời thôi.



Thủy An Lạc nhìn đôi chân của Sở Ninh Dực đang bị Bánh Bao Đậu ngồi lên, nói: “Sao tên khốn đó lại ác như vậy, chậm một chút nữa thì chân của anh gãy luôn rồi.”



“Cứ coi trong cái họa có cái phúc đi, ít nhất làm như vậy thì không cần kiểm tra bằng máy móc nữa! Như thế tốt hơn, mà chẳng phải em cũng xử luôn chân của tên đó rồi sao? Không ngờ vợ của anh lại lợi hại thế đấy!” Sở Ninh Dực nhẹ nhàng vỗ về Bánh Bao Đậu đang lim dim buồn ngủ, nhàn nhạt nói.



Quả thật, trong một khắc kia Thủy An Lạc đúng là có hơi đáng sợ, suýt nữa thì anh cho rằng cô định cầm cây kéo kia găm luôn vào trái tim của cái gã to con kia ấy.



“Nếu không phải sợ phiền toái thì một kéo đấy em đã đâm thằng vào lồng ngực của tên khốn khiếp đó rồi!” Thủy An Lạc nghiến răng nghiến lợi nói. “Anh có đau lắm không?” Lời này của Thủy An Lạc kéo theo cả sự đau lòng.



Sở Ninh Dực vỗ vỗ tay lên bàn tay cô, trấn an tâm trạng của cô lúc này.
“Tại sao lại có thể như vậy? Tại sao cô ấy lại có thể nhìn ra được?” Janis tức giận gào thét, hắn chỉ muốn Sở Ninh Dực phải chịu đau đớn thế nhưng hắn không ngờ sẽ bị Thủy An Lạc phát hiện.



Hiện tại phải làm sao đây?



Rốt cuộc thì giờ chân của Sở Ninh Dực thế nào rồi?



Hắn còn chưa lấy được đáp án chính xác, thế nhưng hiện tại thì hắn chẳng còn cơ hội nào nữa rồi.



Sau khi Thủy An Lạc quay về liền bắt đầu thu dọn đồ đạc, hơn nữa cô đang rất tức giận, rất tức giận!



Sở Ninh Dực và Lạc Vân đều ở dưới lầu. Bánh Bao Đậu đang ngủ say tít trong lòng ba mình. Bánh Bao Rau với Tiểu Bảo Bối đang gọi điện thoại cho nên dưới lầu vẫn được tính là hòa bình.



Long Man Ngân đi theo phía sau Thủy An Lạc, nhìn cô thu dọn đồ đạc.



“Rốt cuộc con làm sao thế hả?”



Thủy An Lạc đem quần áo của Sở Ninh Dực tùy tiện ném vào vali, sau đó hung hăng trả lời: “Nếu Janis là bạn bè với anh Lạc Hiên vậy bọn con đi là được rồi! Đỡ cho anh ta phải lấy cách khác để hành hạ Ninh Dực!”



“Suy cho cùng là con đang nói cái gì đây?” Long Man Ngân nắm lấy tay áo của cô: “Janis đã làm cái gì mà khiến con tức giận như vậy chứ?”



Thủy An Lạc hít sâu một hơi. Cô nhìn Long Man Ngân mà vẫn không đè nổi cảm giác bức bối trong lồng ngực xuống được: “Mẹ đi mà nhìn xem, khớp xương ở chân của Ninh Dực đều bị bóp gãy rồi kia kìa! Con cứ nghĩ là Janis có lòng tốt muốn giúp Ninh Dực chữa chân, ai mà ngờ anh ta lại có bụng dạ rắn độc như vậy!”



Long Man Ngân dừng một chút, thế rồi kéo Thủy An Lạc ngồi xuống bên giường: “Cậu ta phạm sai lầm thì phải đuổi cậu ta đi chứ, ở đâu ra cái đạo lý khách sai mà chủ phải tức đến mức bỏ đi thế này?”