Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 2199 : Thế giới nợ tôi một tượng vàng tí hon [6]

Ngày đăng: 03:12 30/04/20


Sở Ninh Dực nhíu mày.



“Em biết anh không thích...”



“Em biết, em biết!” Thủy An Lạc nhảy qua ôm lấy Sở Ninh Dực rồi cười nói: “Em biết anh không muốn em đi mạo hiểm, nhưng mà em cũng không muốn để anh phải mạo hiểm. Đôi ta không phải những con chim trong rừng, hoạn nạn đến thì mối người một nơi.” Thủy An Lạc lấy lòng nói: “Hơn nữa em tin chắc rằng hiện tại hắn sẽ không ra tay đâu, dù sao quan hệ của hắn với chúng ta càng tốt không phải vị trí hiện tại của hắn càng được bảo đảm sao?”



Sở Ninh Dực thâm trầm nhìn Thủy An Lạc rồi vòng tay ôm lấy eo của cô: “Ba giờ phải quay về, nếu không... anh sẽ gọi điện thoại cho em.”



Thủy An Lạc đảo mắt rồi lại thì thầm vào tai Sở Ninh Dực câu gì đó, anh nghe xong liền nhíu mày: “Ở đâu ra mà lắm chủ ý xấu xa thế hả?”



“Anh quan tâm nó xấu xa hay không làm gì, có tác dụng là được!” Thủy An Lạc nói rồi hôn lên má Sở Ninh Dực một cái, sau đó chạy về phòng thay quần áo.



Bánh Bao Đậu vẫn đứng dưới chân hai người. Hai vị phụ huynh thể hiện tình cảm nồng nàn không thể nghĩ tới cảm nhận của mấy đứa nhóc như bé hay sao hả?



Lúc Bánh Bao Rau đang xem sách, không chịu nổi ngẩng đầu nhìn họ. Mặc dù bây giờ mỗi ngày cả ba lẫn mẹ đều ở nhà, thế nhưng chung quy Bánh Bao Rau vẫn cảm thầy tình hình như này không được ổn cho lắm.


Cố Minh Hạo hơi dừng một chút: “Vì tôi sao?”



“Không phải, chủ yếu là anh ấy gạt tôi thôi!” Thủy An Lạc nói rồi bước đi trước: “Tôi biết một quán ăn được lắm, đi khoảng năm phút đồng hồ là tới nơi rồi.”



Cố Minh Hạo đi theo bên cạnh Thủy An Lạc, mặt mũi lại trở nên u ám.



“Anh nói tôi nghe chuyện hợp đồng xem nào. Chuyện này tôi thật sự không biết. Khi ấy tôi đề nghị anh ấy ký hợp đồng nhưng không ngờ anh ấy lại bẫy anh thế này.” Thủy An Lạc nghiêm mặt nói điêu.



“Cũng không tính là bị bẫy.” Hai tay Cố Minh Hạo nhét trong túi quần của mình, hắn nghĩ một hồi rồi lại lên tiếng: “Thực ra là do tự tôi đồng ý ngay từ đầu mà, chỉ là không biết ai đăng đoạn video đó lên thôi, thật rảnh rỗi quá.”



Trong tâm Thủy An Lạc thầm chửi một câu, thế nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra bất đắc dĩ: “Nhưng mà một biên kịch còn chẳng có quyền chọn diễn viên thì còn gọi gì là biên kịch chứ?”



Cố Minh Hạo cúi đầu bật cười: “Cậu có thể nói như vậy là tôi đã vui lắm rồi, đừng vì tôi mà cãi nhau với Sở tổng.”



Thủy An Lạc phất phất tay của mình, ý bảo hắn đừng nói mấy lời như vậy, cô không làm vậy là vì hắn đâu.



“Về chuyện tin tức lần này, tôi sẽ đăng một weibo để làm sáng tỏ.” Cố Minh Hạo tỏ ra bất đắc dĩ nói.



Thủy An Lạc âm thầm phỉ nhổ trong lòng: Anh mà cũng nghĩ tới việc làm sáng tỏ nữa cơ à?