Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy
Chương 22 : Hủy cái báo cáo đó đi
Ngày đăng: 02:49 30/04/20
Một tiếng sau, bác sĩ mới ra khỏi phòng cấp cứu và tháo khẩu trang xuống nói: “Sở tổng, cô Sở chỉ bị viêm dạ dày cấp tính thôi.”
Sở Ninh Dực "ừ" một tiếng tỏ vẻ đã biết, tối rồi mà còn ăn những thứ đó không bị đau bụng tiêu chảy mới là lạ, chẳng qua là do con nhóc đó tự làm tự chịu thôi.
Thủy An Lạc được đẩy vào phòng bệnh, trên tay vẫn còn đang truyền nước nhưng chắc vì cô vẫn còn khó chịu cho nên mặt mũi vẫn nhăn nhó như trái cà. Cả mặt của Tiểu Bảo Bối cũng nhăn như cái bánh bao thịt.
Sở Ninh Dực ngồi xuống giường rồi đặt bé con xuống. Bé con không khóc cũng không quậy phá, ngoan ngoãn dựa vào lòng Thủy An Lạc. Có lẽ là vì thức lâu quá nên lúc này bé con cũng buồn ngủ rồi, nên chẳng bao lâu mà đã cuộn tròn lại nhắm mắt ngủ ngon lành.
Sở Ninh Dực nhíu mày nhìn dáng vẻ say ngủ của hai mẹ con, rồi kéo chăn lên đắp cho Tiểu Bảo Bối, sau đó lại khẽ vuốt những sợi tóc ướt đẫm mồ hôi đang tản ra trên trán Thủy An Lạc.
Một năm rồi không gặp, cô nhóc này càng ngày càng đẹp lên rồi.
Vừa mới tròn hai mươi tuổi thôi nhưng vì đã sinh con nên trông cô trưởng thành hơn nhiều so với những cô gái tuổi đôi mươi khác.
Trong một năm chung sống chung với nhau, anh chẳng hề có ấn tượng gì với cô, chỉ biết cô là một cô gái rất ngoan ngoãn, ngoài việc lên lớp, thứ bảy chủ nhật luôn ngồi nhà nghịch máy tính... và, luôn tủm tỉm cười. Giống như người ta hay nói, cô có một gia đình tốt, lại lấy được một người chồng tốt, cuộc sống của cô vậy là viên mãn nhất rồi. Nếu như không có biến cố của cha mẹ mình, có lẽ bây giờ bọn họ vẫn còn là một đôi vợ chồng luôn tôn trọng lẫn nhau và... biết đâu anh có thể nhìn thấy Tiểu Bảo Bối ra đời, cũng như tiếp tục cuộc sống nhàm chán của mình.
Nhưng lần gặp lại này, anh lại giật mình phát hiện ra... người vợ mà anh tự cho là mình hiểu rất rõ hóa ra chỉ là một hình ảnh giả dối mà cô ấy xây dựng nên thôi.
Vẻ mặt kiêu ngạo của cô cùng cái tát lạnh lùng giáng thẳng lên mặt Thủy An Kiều mới khiến anh nhìn rõ, đây mới thật sự là Thủy An Lạc.
...
Lúc An Phong Dương nhận được điện thoại của Sở Ninh Dực, anh chàng liền quẳng luôn cô gái của mình đấy rồi vội vàng chạy đến, vừa vào cửa đã nhìn thấy cảnh một nhà ba người ấm áp này.
“Sao thế, nửa đêm nửa hôm rồi còn nhập viện?” An Phong Dương vẫn mặc cái bộ đỏ choét ấy, qua dáng vẻ xộc xệch cũng có thể thấy anh chàng vừa chạy vội tới đây.
Cái này gọi là "ác giả ác báo", anh cũng không cần quá lo lắng cho cô làm gì. Còn về phần tại sao lại phải giúp Thủy An Lạc, đó là bởi vì cô nhóc này là mẹ của con trai anh.
Đau…
Thủy An Lạc đau quá nên tỉnh lại, bụng đau, đầu đau... cả người đều đau nhức, ngoài đau ra còn có một cảm giác rõ rệt khác… đó là lạnh!
Ai bật điều hòa xong cứ để mà không tắt thế?
Thủy An Lạc từ từ mở mắt ra rồi lại từ từ nhắm lại, hành động rất tự nhiên, không để lại bất cứ dấu vết gì.
Không phải là không tắt điều hòa, mà là vì... bên cạnh cô đang có một cái điều hòa di động to đùng không có chế độ tắt.
Cô vẫn chưa tỉnh, đúng, cô chưa tỉnh đâu.
Thủy An Lạc tự thôi miên chính bản thân mình, cô muốn ngủ tiếp.
Nhưng mà làm gì có chuyện Sở Ninh Dực không biết cô đã tỉnh, anh "hừ" lạnh một cái sau đó nhìn Tiểu Bảo Bối đang ngọ nguậy muốn quấy, rồi lại im lặng đợi phản ứng của Thủy An Lạc.
“Oa…” Tiểu Bảo Bối người thì bé nhưng tiếng khóc thì to ghê lắm.
Thủy An Lạc cho dù muốn giả vờ ngủ tiếp cũng không thể, cô đành chịu đựng cơn đau mà xoay người sang ôm bé con vào lòng, cơ mà lúc này cô lại chẳng còn tí hơi sức nào để bế thằng bé lên nữa.
Tiểu Bảo Bối vừa khóc vừa tự động dính vào trong lòng Thủy An Lạc, người ta muốn ti sữa nạ ~