Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 2213 : Sự lạnh lùng kiêu ngạo của bánh bao rau [10]

Ngày đăng: 03:12 30/04/20


“Chán quá à, dạo này Cố Minh Hạo biết điều quá, căn bản không tìm ra lý do để gây sự.” Thủy An Lạc nằm sõng soài ra bàn nhìn Sở Ninh Dực, “Nếu không đi làm, em sợ mình sẽ không nhịn được mà đi kiếm chuyện Cố Minh Hạo mất.”



Sở Ninh Dực nghe cô nói vậy, tỏ ý hiểu rõ, ngẩng đầu nói: “Ý em là, anh khiến em thấy nhàm chán?”



Thủy An Lạc: “...”



Anh zai à, đừng tổ tái như vậy chứ, đang nói chuyện nghiêm túc cơ mà.



“Nhưng đường đường một Chủ nhiệm khoa như em, cứ nghỉ mà vẫn ăn lương cũng không ổn cho lắm, đúng không?” Thủy An Lạc vờ vĩnh nói.



Mấu chốt là, tiền lương này cũng do ông xã mình trả.



“Cũng được, chờ chuyển nhà xong đã.” Sở Ninh Dực nói xong khép tài liệu trong tay lại, “Chuyện này anh sẽ nhanh chóng xử lý.”



Thủy An Lạc gật đầu, chuyển nhà cũng chỉ mất mấy ngày thôi.



Thủy An Lạc còn đang định nói gì đó, Bánh Bao Đậu đã cưỡi con xe nhỏ của mình cầm theo di động của Thủy An Lạc tới. Di động vẫn còn đang đổ chuông.



Thủy An Lạc nhìn màn hình điện thoại, sau đó nhìn về phía Sở Ninh Dực, “Janis.”



Sở Ninh Dực gật đầu, ý bảo cô cứ nghe máy đi.
Sở Ninh Dực gật đầu, ý bảo cô cứ nghe máy đi.



Thủy An Lạc bình tĩnh nhấn nút nghe. Janis có vẻ như cũng không để ý đến tâm trạng của cô, chỉ báo cho cô biết, hắn sắp tới thành phố A.



“Vậy hả, đi du lịch à?” Thủy An Lạc cất tiếng hỏi.



“Cứ coi là vậy đi, cũng không định ở lại lâu.” Janis cười nói, “Chắc đến lúc đó phải nhờ cô làm người hướng dẫn rồi.”



Thủy An Lạc nhìn Sở Ninh Dực, “Được thôi, có thời gian tôi đưa anh đi, nhưng mà chưa chắc tôi đã rảnh đâu.”



Janis cũng không để ý, chỉ nói một câu phải lên máy bay rồi liền cúp máy.



“Cuối cùng Janis cũng tới.” Thủy An Lạc giống như thở dài một hơi. Hắn tới thì chuyện này mới có thể có kết quả.



Sở Ninh Dực gật đầu, anh đã tính rồi, chắc chuyện này sẽ kết thúc nhanh thôi.



Z, mặc kệ người này là ai, lần này anh nhất định có thể bắt được gã.



“Đúng rồi, chú Hạng tới núi Châu được bao lâu rồi nhỉ?” Sở Ninh Dực đột nhiên hỏi.




“Nửa năm rồi thì phải, đi từ hè, nhưng nửa năm nay vẫn không có tin tức gì, không đúng, hẳn là chưa tới nửa năm, chú ấy đi trước lúc chúng ta đi Mỹ.” Thủy An Lạc suy nghĩ nói, “Cũng gần nửa năm rồi mà không có chút tin tức nào.”



Cặp mắt Sở Ninh Dực hơi rũ xuống, chuyến đi Mỹ của họ đã kéo ra tấm màn khởi đầu cho mọi chuyện.



Đến giờ anh vẫn còn nhớ, trước đây chú Hạng từng nói với anh: Cậu đã có nhược điểm chính là có tử huyệt thật rồi.



Là trùng hợp?



Hay là...



“Anh Sở, anh Sở...” Thủy An Lạc thấy Sở Ninh Dực đờ ra, nhịn không được gọi anh.



Sở Ninh Dực hơi nhíu mày, ngẩng đầu nhìn cô gái trước mặt mình, “Sao thế?”



“Em mới phải hỏi anh làm sao ấy? Em gọi anh một lúc lâu rồi, vừa rồi nói Janis đến có nên dẫn anh ta đi chơi không anh cũng không để ý gì đến em, anh đang nghĩ gì vậy?” Thủy An Lạc cau mày mở miệng nói.



“Không sao đâu, ra ngoài thì phải đi cùng nhau, đến lúc đó dẫn cả Cố Minh Hạo theo nữa, một thanh mai trúc mã, một là vị hôn phu trên danh nghĩa, chung quy cũng nên gặp mặt một lần.” Sở Ninh Dực nói, đứng lên nhìn Thủy An Lạc: “Vừa hay có thể nói cho hai tên đó biết, anh đã có thể đi lại được rồi.”



Thủy An Lạc nhìn Sở Ninh Dực. Cô muốn hỏi: Anh Sở, anh đang muốn dùng cách khác để nói cho người ta biết, “đừng vùng vẫy nữa, ông đây đã trở về rồi, chỉ chớp mắt là đủ giết chết các người” đấy hả.



“Anh thấy ngày mai đi luôn đi, hẹn bọn họ lên trên núi ngắm cảnh tuyết.” Sở Ninh Dực đột nhiên nói.



Thủy An Lạc nhìn thái dương ngời ngời bên ngoài, tuyết ở đâu ra mà xem?



Hơn nữa, anh Sở, anh không cảm thấy anh đang vội vàng quá hay sao?