Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy
Chương 2215 : Hẹn gặp [2]
Ngày đăng: 03:12 30/04/20
Sở Ninh Dực nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Thủy An Lạc, lại không biết nên nói gì.
Thủy An Lạc thấy anh lại đờ ra, không nhịn được vươn tay nhéo nhéo mặt anh, “Hôm nay anh bị làm sao thế hả?”
Sở Ninh Dực cầm lấy tay cô, đặt bên môi cắn một cái, “Nghĩ linh tinh gì thế, anh không sao.”
Thủy An Lạc hoài nghi nhìn anh một cái, sau đó vươn tay vạch áo anh ra, nhìn dấu răng trên ngực anh.
Sở Ninh Dực nắm lấy tay cô, lồng ngực hơi lành lạnh, cúi đầu nhìn Thủy An Lạc tỏ ra hài lòng, “Sao thế, không chờ nổi nữa à?”
Thủy An Lạc: “...”
Cô ném cho anh một cái trừng mắt, vô cùng xác định đây chính là anh Sở nhà cô, chỉ có anh mới có thể hơi một tí là tổ lái đi chuyện khác mà thôi.
Sở Ninh Dực thấp giọng cười thành tiếng, cài nút áo sơ mi lại, “Anh thấy chuyện này mà không được giải quyết thì em sẽ hành động điên rồ mất.”
“Không sai.” Thủy An Lạc nghiêm túc gật đầu, “Anh không biết đâu, đêm nào em cũng phải vạch áo anh ra xem đấy.”
Sở Ninh Dực: “...”
Sở Ninh Dực: “...”
“Vợ à, sau này những lúc có suy nghĩ như vậy, nhớ đánh thức anh dậy.” Sở Ninh Dực khẽ cười, anh sẽ rất vui vẻ phối hợp.
Thủy An Lạc chép miệng hai tiếng, “Anh nói xem, nếu em quay lại một Sở tổng thế này sau đó tung lên mạng, em chỉ cần ngồi không cũng có thể giàu to rồi đúng không.”
“Ừ, vậy thì toàn bộ phụ nữ ở thành phố A này sẽ coi em là kẻ địch.” Sở Ninh Dực không chút khách khí, thản nhiên nói.
Thủy An Lạc đã từ bỏ việc suy nghĩ vấn đề “Tại sao anh Sở lại không biết tự kỷ là cái gì” mà chỉ dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn anh.
“Đấy là vì người ta chưa biết điểm tốt của em mà thôi.” Thủy An Lạc đẩy Sở Ninh Dực đi tới bên cạnh cửa sổ, chỉ chỉ bên ngoài, “Anh Sở, trời như thế này mà anh muốn đi xem tuyết à?”
Sao người này không thăng thiên đi nhỉ?
Sở Ninh Dực ngồi xuống bên giường, lật cánh tay chống xuống giường, “Tối nay sẽ có tuyết rơi.”
“Woa, bán tiên, ngài còn có thể tính được thời tiết?” Thủy An Lạc cười tít mắt nhào tới, ấn anh lên giường.
Sở Ninh Dực hơi nhíu mà, vươn tay đặt lên hông cô: “Có một chương trình về thời tiết, gọi là Dự báo thời tiết.”
Thủy An Lạc “...”
Cô sửng sốt một lúc mới nhìn về phía Sở Ninh Dực, kỳ thực vấn đề này có thể coi như cô chưa hỏi không được sao?
“Thật ra em cảm thấy, thời gian này anh vội vàng quá, nhỡ đâu làm kinh động con cá lớn, chẳng khác nào thả nó vào biển rộng. Anh lại không biết bộ dạng người đó thế nào, sau này làm sao mà bắt đây?” Thủy An Lạc vẫn thấy lo lắng.
Sở Ninh Dực vươn tay vuốt mấy sợi tóc trên trán cô, đương nhiên là anh biết con cá kia có dộ dạng thế nào, chỉ là không thể để cho cô biết mà thôi.
“Có lẽ hắn cũng nghĩ vậy, anh làm thế, trái lại có thể sát phạt khiến hắn không kịp trở tay.” Sở Ninh Dực tỏ ra đương nhiên nói.
Thủy An Lạc hoài nghi nhìn anh, “Em nghi anh có chuyện gạt em.”
Thủy An Lạc nói rất nghiêm túc, Sở Ninh Dực chỉ nhìn cô, giống như đang nghĩ xem nên trả lời thế nào, lại giống như đang dùng sự im lặng để nói với Thủy An Lạc, không nên hoài nghi anh.
“Một ngày hai mươi tư giờ anh đều ở cạnh em, đến cuộc họp em cũng kiểm tra, anh có thể lừa em cái gì?” Sở Ninh Dực cười nói, hôn lên môi cô một cái, “Anh thấy dạo này em rảnh quá nên thích suy nghĩ lung tung có đúng không?”
Thủy An Lạc vẫn tỏ ra hoài nghi, nhưng sắc mặt Sở Ninh Dực thoạt nhìn rất bình thường, khiến cô không dám tiếp tục hoài nghi anh nữa.
Sở Ninh Dực nhìn trên gương mặt nhỏ nhắn của cô có khắc ba chữ “Em không tin” to đùng, tiếp tục đáp lại cô bằng vẻ mặt: Thích tin thì tin!