Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 2227 : Cảnh tuyết lưng chừng núi [4]

Ngày đăng: 03:12 30/04/20


Sở Ninh Dực nắm lấy tay cô, ý bảo không sao.



Nhưng trong mắt Thủy An Lạc lại tràn ngập lo âu. Cô quay lại nhìn Janis và Cố Minh Hạo, “Hay hai người cứ đi ngắm tuyết đi, tôi với Ninh Dực ngồi đây chờ hai người.” Thủy An Lạc áy náy nói.



Cố Minh Hạo đi tới ngồi xuống đối diện Sở Ninh Dực, chậm rãi nói: “Không sao, xem ở đây cũng giống vậy thôi, không biết anh Janis đây có chê không?”



Janis hơi nhún vai, sau đó cũng đi tới ngồi xuống, “Tôi tới đây tìm An nên tất nhiên là muốn ở đây với An rồi.”



Thủy An Lạc: “...”



Má nó, tôi có chồng ở đây rồi, không cần các anh ở đây cùng đâu, ok?



Sở Ninh Dực vẫn nắm tay Thủy An Lạc, anh lẳng lặng liếc qua hai người kia, “Lỗi tại chân tôi lại khiến hai người mất hứng rồi. Lạc Lạc, nếu đã tới dây rồi thì em cùng đi ngắm tuyết với mọi người đi.”



Thủy An Lạc nhíu mày, có vẻ như không được vui lắm.



Janis tỏ ra hờ hững, như thể không để ý tới việc có ngắm cảnh hay không.



Ngón tay Cố Minh Hạo vẽ bừa lên tuyết trên bàn, từ tốn nói: “Cảnh tuyết ở đâu chẳng giống nhau, từ đây nhìn xuống vẫn đẹp mà.”




“Phải đó, ở đây cũng rất đẹp.” Thủy An Lạc phụ họa theo lời Cố Minh Hạo.



Sắc mặt Janis khẽ biến, nhưng cũng không nói gì.



Cố Minh Hạo từ đầu tới giờ vẫn cứ cúi đầu, ngón tay khẽ lướt trên mặt bàn, ánh mắt thâm trầm rõ ràng đang thể hiện sự xao động và bất an của hắn lúc này.



Sự xao động và bất an sinh ra vì sự xuất hiện của Janis ở đây.



Sở Ninh Dực hơi cúi đầu, suốt dọc đường đi Thủy An Lạc luôn bảo phải lo cho Cố Minh Hạo, giờ lại thuận theo ý của hắn, chắc lúc này tâm trạng của Janis đang treo ngược trên trời rồi.



“Lạc Lạc, Cố Minh Hạo cảm thấy em muốn ở với anh nên mới nói như vậy.” Sở Ninh Dực khẽ nói, có thể nghe ra vài phần trách cứ trong đó, “Chúng ta muốn làm chủ tiếp khách, cũng không nên chỉ để họ ở đây ngắm cảnh tuyết thôi chứ.”



Thủy An Lạc cúi đầu, hơi tủi thân nói, “Nhưng em không muốn anh ở đây một mình.”



Thủy An Lạc nói xong, cả nơi này liền chìm trong bầu không khí gượng gạo. Cô cúi đầu, Sở Ninh Dực nhìn cô, trong ánh mắt dâng lên sự cưng chiều cùng bất đắc dĩ.



Cố Minh Hạo bỗng đứng dậy nói, “Tôi cũng là người thành phố A này, không bằng để tôi đưa anh Janis đi xem nhé.”



“Thật vậy sao? Cố Minh Hạo, cảm ơn anh.” Thủy An Lạc kích động nói.
“Thật vậy sao? Cố Minh Hạo, cảm ơn anh.” Thủy An Lạc kích động nói.



Janis thản nhiên đứng dậy, khẽ gật với Thủy An Lạc, sau đó đi theo Cố Minh Hạo rời khỏi đó.



Thủy An Lạc nhìn hai người họ đi rồi mới hít hít mũi, không nhịn được lại thấy rạo rực.



“Liệu hai người bọn họ có đánh nhau không nhỉ?” Thủy An Lạc tò mò nói.



Sở Ninh Dực đứng dậy, đi tới chỗ Thủy An Lạc vừa đứng nhìn xuống, nhàn nhạt nói, “Người văn minh không động tay chân.”



Thủy An Lạc nghe vậy lại chớp mắt, được rồi, cô không phải người văn minh.



Cô ôm lấy cánh tay anh cùng nhìn xuống, “Nhìn thế này đã đẹp rồi, cảnh trên nhúi nhất định là càng đẹp hơn.”



“Năm sau anh đưa em đi.” Sở Ninh Dực hứa hẹn.



Thủy An Lạc cười nhìn anh, “Em còn tưởng anh sẽ nói, ai bảo vừa rồi em không lên theo cơ?”



“Em dám!”



Sở Ninh Dực đe dọa, sau đó liền ôm cô vào lòng, “Hoặc năm sau nữa cũng được.”



“Năm sau không có tuyết nữa rồi.” Thủy An Lạc than thở, nên chắc chỉ có thể chờ năm sau nữa thôi.



Mà hai người đi xa rồi cũng không lên núi mà chỉ đi tới cách đó không xa rồi dừng lại, không ai có ý định tiếp tục tiến về phía trước nữa.