Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy
Chương 2238 : Người phụ nữ khiến sở tổng ngồi tàu điện ngầm [5]
Ngày đăng: 03:12 30/04/20
Thủy An Lạc càng lui lại thì Sở Ninh Dực càng từng bước ép sát tới, cuối cùng là vươn tay túm chặt lấy cái eo của cô. Khi Thủy An Lạc cố gắng ngửa đầu ra phía sau nhưng Sở Ninh Dực đã nói sát bên tai cô.
“Nhưng mà... anh để tâm.” Thanh âm của Sở Ninh Dực không lớn, nhưng Thủy An Lạc lại nghe rất rõ.
Vì Thủy An Lạc không muốn anh thêm phiền cho nên dù bị người ta nói như vậy cũng không chịu nói với anh. Thế nhưng anh lại để tâm, anh để tâm bất cứ điều gì mà người ta nói về cô. So với việc người khác đánh giá anh thế nào thì anh quan tâm việc người khác đánh giá cô như thế nào hơn.
Thủy An Lạc sửng sốt, đôi mắt to tròn lộ ra vẻ khiếp sợ cùng cảm động.
Cô không để tâm, nhưng anh lại vì cô mà để tâm.
Những lời này càng có ý nghĩa hơn câu anh yêu em.
Thủy An Lạc dịu dàng ôm lấy cánh tay của anh: “Chẳng phải anh đã đính chính cho chúng ta rồi đấy sao? Về sau chắc chắn đám người kia không dám nói lung tung nữa đâu.”
Sở Ninh Dực nhíu mày, cảm giác như anh vẫn còn làm chưa đủ.
Thủy An Lạc còn định nói gì nữa nhưng thấy An Phong Dương đang ôm Tiểu Miên Miên đi ra. Mân Hinh không có mặt, rất ít khi cô ra ngoài cho nên đều do một mình An Phong Dương đi họp phụ huynh.
An Phong Dương bất đắc dĩ nhìn con gái mình, Tiểu Miên Miên thì lại cười hì hì.
Sở Ninh Dực hoàn toàn không muốn nhắc đến chuyện bọn họ đến đây bằng cách nào, thế nhưng anh không chặn nổi miệng của Thủy An Lạc.
Cho nên lúc An Phong Dương biết được hai người họ chạy tới bằng tàu điện ngầm thì cũng ngẩn cả người.
Sở Ninh Dực đi tàu điện ngầm?
Lại còn đi tàu điện ngầm vào giờ cao điểm!
“Vì con nhỏ ngốc nghếch này mà cậu phá vỡ cả nguyên tắc của mình cơ à?” An Phong Dương kinh ngạc hô lên một tiếng. Ttrước đây ai dám bảo Sở Ninh Dực đi tàu điện ngầm thì chắc chắn đã ăn một cái tát bay tận đâu rồi.
“Này này này, Anh Xinh Trai, lời này của anh là có ý gì hả? Em bảo anh ấy đi tàu điện ngầm là hành hạ anh ấy hay sao hả?” Thủy An Lạc trợn trắng mắt nói.
An Phong Dương mỉm cười nhìn cô, ý rất rõ ràng: Em nói xem?
Thủy An Lạc: “...”
Hình như đúng là có hành xác một chút thật. Dù sao thì cả quãng đường mặt của Sở Ninh Dực đều đen thùi lùi.
“Đó chẳng phải là vì không có thời gian sao?” Thủy An Lạc thấp giọng hô một tiếng, hiện tại An Phong Dương nói như vậy thì cô mới phát hiện ra rằng việc bắt Sở tổng đi tàu điện ngầm quả thật là hành hạ anh.
Dù sao người ta đi máy bay cũng bao cả khoang, ngồi tàu tốc hành cũng chỉ ngồi một lần, lại còn là vì mục đích nào đó khó có thể nói ra kia nữa.