Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 2240 : Người phụ nữ khiến sở tổng ngồi tàu điện ngầm [7]

Ngày đăng: 03:12 30/04/20


Khóe miệng của Thủy An Lạc giật giật, tốt lắm, lúc này An Phong Dương lại được gọi tên rồi.



Hiện giờ thím Vu đã dọn dẹp nhà cửa đâu vào đấy, những món đồ không thường dùng đã được chuyển hết đi rồi, những đồ còn lại trong nhà đều là đồ dùng nhiều.



Bánh Bao Đậu tiếp tục cưỡi xe của mình gào thét. Bánh Bao Rau nghiêm túc nhìn bài thi của anh trai, kiên quyết lấy anh trai làm hình mẫu để phấn đấu.



Bánh Bao Đậu chẳng thèm ngó đến bài thi của anh trai, bởi vì cái này đâu có liên quan gì tới bé đâu.



Sau khi Sở Ninh Dực về nhà liền đi vào toilet. Thủy An Lạc ngã ra sofa nhìn tin tức mới được cập nhật.



Cô nhìn đống bình luận nhiều kinh người kia, Sở Ninh Dực chỉ đi tàu điện ngầm một lần thôi mà, đám người này bị sao vậy?



Lúc Sở Ninh Dực đi ra thì vòng qua Bánh Bao Đậu, tránh để bé bị tai nạn “xe” rồi ngồi xuống sofa: “Anh đã tìm cho Bánh Bao Đậu tìm một giáo viên dạy mỹ thuật rồi, đợi đến khi Bánh Bao Đậu qua sinh nhật ba tuổi thì chính thức nhận thầy.”



“Hả?” Thủy An Lạc ngẩng đầu khỏi mớ tin tức kia, nhìn nhìn Sở Ninh Dực: “Giáo viên dạy mỹ thuật gì cơ?”



“Đàm Thần Hiểu.” Sở Ninh Dực cho cô một cái tên.



Thủy An Lạc không quan tâm đến nghệ thuật cho nên không cảm thấy cái tên này quen quen. Cô cầm di động tra cứu một lúc thì lập tức kinh ngạc, Đàm Thần Hiểu - họa sĩ vẽ tranh tả thực nổi tiếng thế giới. Một bộ tranh giang sơn xinh đẹp đã từng được bán ra với cái giá trên trời là năm nghìn vạn. Nghe nói Đàm Thần Hiểu rất ít khi xuất hiện trước công chúng, thậm chí còn không nhận phỏng vấn, là một nhà nghệ thuật rất khiêm tốn.




Mấu chốt là Đàm Thần Hiểu không công khai giảng bài, lại càng không nhận học trò.



Thủy An Lạc tra cứu xong liền ngẩng đầu nhìn Sở Ninh Dực: “Người ta không nhận học trò!”



Sở Ninh Dực nhướng mày: “Cái này thì anh đã liên lạc với cô ấy rồi. Anh cho cô ấy xem bức tranh trước đây Bánh Bao Đậu vẽ nữa, cô ấy quyết định nhận rồi.”



Thủy An Lạc: “...”



Thủy An Lạc nhìn con gái đang cưỡi xe gào thét bảo các anh tránh ra, nhà cô mà còn có gen nghệ thuật đúng thật là không dễ dàng.



“Sao tự dưng anh lại nghĩ đến việc để con bé đi học vẽ?” Chuyện này Sở Ninh Dực chưa bao giờ nói với cô chuyện này.



Sở Ninh Dực lơ đễnh: “Con bé thích thì cứ để con bé chơi thôi.”



Chơi thôi?



Thủy An Lạc cúi đầu nhìn bách khoa tra cứu các nhà nghệ thuật, chỉ tùy tiện vui đùa một chút mà anh mời một giáo viên cỡ này luôn ấy hả.




Thủy An Lạc cầm lấy tay của Sở Ninh Dực, chớp chớp mắt nói: “Ba, con muốn học y, ba xem...”



Sở Ninh Dực: “...”



Sở Ninh Dực dứt khoát gạt tay cô ra: “Anh không có cô con gái nào lớn như vậy, chưa kể nếu em mà làm con gái anh thì phải tốn bao nhiêu công sức mới nuôi lớn được?”



Thủy An Lạc giơ chân ra đạp chân anh: “Không yêu anh nữa, anh giết chết cuộc trò chuyện rồi!” Thủy An Lạc nói xong rồi dứt khoát đứng dậy đi về phòng ngủ.



Sở Ninh Dực tựa lưng vào ghế nhìn theo cô, khóe miệng khẽ cong lên rồi đón lấy con gái đang cưỡi xe lao tới. Anh giúp con gái đổi sang một hướng an toàn: “Chậm thôi, đừng để bị đâm rồi lại ngã.”



Tiểu Bảo Bối vốn đang sắp xếp cặp sách của mình lại ngẩng lên, nghe thấy ba nói vậy thì không nhịn được phải nói: “Ba không cảm thấy nên nhắc em ấy không nên đâm vào bọn con sao?”



Sở Ninh Dực hiểu ra, nhắc nhở lại con gái của mình: “Đừng đâm vào các anh con, đến lúc đó xe lật con lại ngã đấy.”



Tiểu Bảo Bối: “...”



Bánh Bao Rau: “...”



Có người ba như vậy thật là đau lòng.



Được lắm, ba giết chết cuộc trò chuyện của chúng ta rồi.



Tiểu Bảo Bối và Bánh Bao Rau quyết định đi ăn cơm tối, ba thế này thì cũng không còn cách nào chơi đùa vui vẻ được nữa rồi.